Mất em rồi xa em rồi hoa đã tàn nhụy đã phai
Chiều hôm nay trời thanh vắng anh đi về, về với ai
Một người đi, một người sầu nhìn hoa úa buồn về mau
Đôi chân mòn tìm dư âm hè phố vắng
Người có thương thương tôi nghệ sĩ,
Thì đừng có thương như thương hại đời,
Và đừng có nghe khi thiên hạ thường,
Dèm pha tôi kiếp xướng ca..
Người đến đây, đêm đêm phòng trà,
Đèn màu kết hoa, thương yêu mặn mà,
Tôi xin người, nhìn lên sân khấu,
Hãy tin tôi hơn lời ca.
Thúy đã đi rồi
Những ngày băng giá không tiếng cười
Thúy đã đi rồi
Biết làm sao cho nhớ thương nguôi
Đời em về đâu cho gió trăng sầu
Tìm em ở đâu đường mây tìm dấu.
Vài lời về thăm người yêu bé nhỏ
Mượn trang giấy trắng gói ghém tâm tư
Đồn xa chẳng có một ánh sao
Giờ đây khoé mắt xanh tìm đâu
Từ bao lâu cách xa nhau.
Đời đã không may và những không may
Tiếp theo sau để trôi tất cả
Sống chông chênh dòng đời lênh đênh chẳng mái ấm gia đình
Đôi khi tội tình nhìn gương mà thương bóng mình.
Trên đỉnh đèo hoang vu con nghe tiếng mẹ gọi
Mẹ gọi con trong đêm mịt mù mẹ gọi con khuya sớm tinh sương
Và lòng con trăng soi ngoài vườn ngày mùa vui thuở xa xôi
Lời mẹ kêu vang trên đỉnh núi lời mẹ kêu vang trên ruộng đồng
Lời mẹ kêu nghe ra lời buồn của dòng sông ngày mùa đông.
Hỡi người chiến sĩ đã để lại
Cái nón sắt bên bờ lau sậy này
Bây giờ anh ở đâu
Bây giờ anh ở đâu?
Tưởng người chết đi, nhưng không anh lại về
Anh trở về từ ngục tối hay mộ sâu
Người yêu ơi, anh còn đó em còn đây tình mặn hơn nước mắt
Người yêu ơi, khi tình thiếu phút vui gần tình thành nghĩa trang buồn
Thật không em hay là giữa cơn mộng trôi bừng dậy mất nhau thôi
Vòng tay ôm xin thật ấm, xin thật đầy để còn trong bao lâu
Ai biểu anh làm thinh? Em ngỡ anh vô tình
Ngày xưa đôi bên thật thân, mẹ khuyên anh sang học chung
Anh viết thư thật hay, anh viết văn rất tài
Ðọc nghe rưng rưng trời mây, ngẩn ngơ em quên học bài
Nếu anh không về nữa thì em xin chiếc khăn sô
Để long lanh đôi mắt nai tơ và suối tóc em dài đến mơ hồ
Nếu anh không về nữa lỡ anh không về nữa
Hàng cây đêm sẽ biết gục đầu và sao khuya khép mắt sầu