Trên hoang tàn đổ nát hôm nay
Người tìm về ngôi nhà cháy
Ngồi gục đầu ôm nỗi sầu.
Lòng chợt nghe đắng cay, xa nhau rồi sao
Lần cuối nắm tay trong tay, không gian lạnh giá
Thôi duyên đã không tròn, tình đã ly rồi
Đừng tiếc thương chi, đừng than trách gì, biết sao ngày mai.
Một tuần ngâu
Mưa rơi buồn reo lá tung sầu theo nhớ nhung tiêu điều
Cơn cơn nơi phương trời tình tan vỡ muôn đời
Rầu rầu năm năm Chức Nữ khóc Ngưu Lang
Niềm hận thương tràn khắp nhân gian
Ðều đều giọt mưa giọt mưa đều rơi suốt trời u ám
Nhịp cầu mong manh Ô Thước bắc ghềnh
Vợ chồng ngâu buồn tủi trông nhau.
Từ miền rừng núi xa xôi về thăm một người
Lòng nghe bâng khuâng vì tim mình chưa lần nói
Bởi tôi thường nghĩ rằng đời lính ai mà thương
Có chăng chỉ một người một khoảng giây nào thôi
Nên chưa hề bao giờ ngỏ lời chôn kín ở trong tim.
Gói ghém tâm sự, phong kín trong lòng nay em kể ra đây
Xin nghe đừng cười, chuyện một cô gái, sớm yêu thương một người
Người cùng quê hương tan thương khói lửa thương nước thương nòi
Cùng chung lý tưởng, cùng màu da vàng ôm máu đỏ trong tim
[ĐK: ] Ngày ấy đất nước hồi sinh
Ngày ấy đất nước hồi sinh
Ngày ấy đất nước hồi sinh
Ngày ấy đất nước hồi sinh
Rượu chưa nhắp môi, mà men đã say tràn trong hồn gầy
Gặp nhau phút giây, lòng như ngất ngây còn mơ mộng đầy
Dìu nhau bước valse, cuồng vui thế gian tạm quên cuộc đời
Có anh đêm nay, ấm tim côi.
Có biết lúc anh đã ra đi rồi
Ngước mắt trông theo người yêu lệ rơi
Đời đã ngăn cách nhau khi lòng ta còn thương
Khi lòng ta còn nhớ những phút đắm đuối
Mà giờ đây tìm nơi đâu? (Mà giờ đây tìm nơi đâu?)
Một làn tóc xanh khi chiều buông cánh
Một trời mây tuông tóc xa về nguồn
Thầm hẹn rồi đi khi mây chiều xuống
Áo tím se buồn sầu gợi nhớ thương
Nửa đêm tôi thức giấc nửa đêm
Cảnh khuya mây gối núi ngủ yên
Cây cây cành trăng xuống bên thềm
Vài tiếng ca êm đềm như gởi lòng thanh vắng thêm