Tưởng rằng anh đến đây như chim trời, mỏi cánh rồi
Tưởng rằng em là ga, ga sau cùng tàu ngừng bến
Nào ngờ anh đến đây như cơn mộng tan nửa vời
Để rồi em còn đây nghe nỗi buồn phủ kín một đời.
Đường về ngõ tối đêm nay lạnh lùng
Một mình lê bước nghe lòng bâng khuâng
Thương ai chiếc bóng lẻ loi
Thương ai tiếng hát buồn loi
Tâm tư thắc mắc vì ai
Trên bến năm xưa ngày nào, em tiễn đưa anh nghẹn ngào
Nhìn nhau bâng khuâng nao nao, ôi buồn sao
Xa luỹ tre xanh dịu hiền, xa chốn thân yêu mặn nồng
Vai súng hiên ngang hẹn cùng người cũ.
Hà ha ha há ha há ha ha hà ha
Hà ha ha há ha há ha ha ha hà
Em với ta đâu thành hai thế hệ
Dù em vừa mười sáu ta ba mươi
Em với ta nếu là hai thế hệ
Sao cùng mang thống khổ nước non này.
Nếu có anh chiều nay ta sẽ lên đồi sim
Anh hái hoa tím rắc lên đôi bờ tóc mềm
Nếu có anh nhìn môi em đẹp thêm
Màu hoa trên má xinh thêm
Gió thẹn thùng lay áo em.
Anh hứa đưa em về nơi chân trời tím
Nghe gió êm qua trái tim từng hoàng hôn
Anh chỉ muốn duyên tình hai chúng ta
Như ánh sao cao vút cao xa trần gian
Xuân sang lả lơi chợt thấy hoa cười
Nối duyên chạnh nhớ một người
Từ mùa xuân trước tới bây giờ còn mơ.
Chiều ngưng mây xám thương mến lên rồi
Thanh Trúc là tên của một người
Vẫn thường nhìn trời xanh bát ngát
Vẫn thường lên tiếng hát
Để bâng khuâng nhớ một bóng người.
Mưa rơi hiu hắt, ai sầu mùa đông
Không gian u ám sương mờ, mờ buông
Xa trong đêm vắng chuông buồn, buồn ngân
Mùa đông xưa rét mướt, bến sông, ngừng chân