Tôi muốn đi lên tận đỉnh sầu
Ôi đỉnh sầu cao vút
Tôi muốn đi xuống tận đáy buồn
Ôi đáy buồn thâm sâu
Chiều ấm mưa bay trên tượng đá xanh
Hạt mưa nhớ nhung ân tình đã qua
Hàng cây công viên lặng đứng
Khắc tên hai đứa chưa nhòa
Sao bây giờ ta xa cách nhau.
Ngày nào tuổi còn thơ ấu bên người
Mẹ hiền yêu dấu còn đâu
Tình thương ấy đã chôn sâu không tìm thấy rồi
Nẻo trần gian bước u hoài
Ôi dòng đời đang cố trôi người chia nhau vào sớm tối.
Có một loài hoa hoa trang màu trắng nghe quen thật quen
Thế mà người ta không ai để ý đến hoa trang trắng làm chi
Có phải vì trang không hương nồng say hay trang kém vì nhan sắc
Cho nên thế thân ngại ngùng
Cho nên bướm ong lạnh lùng âm thầm đời trang lẻ loi.
Dưới nắng chiều ai lên chùa Giáng
Một bóng lặng đi dưới nắng tàn
Nước non về chiều dần hoang vắng
Từng xác lá vàng ngàn lối
Tháp chùa im lặng đìu hiu.
Dấu giầy in trên cát
Cơn nước nào đã cuốn trôi đi
Chữ tình phơi trên cát
Cơn gió nào đã xoá tan đi.
Thành phố nào nhớ không em
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.
Em có thấy ánh mặt trời về hôm nay
Em có thấy nắng tình đầy vào cơn say
Em đã hết khóc tuổi dại tìm thơ ngây
Và em đã quên người xưa cũ
Kỷ niệm đó đã xa thật chưa
Những lá thư em xé rồi chưa
Đừng khóc nghe em nếu mộng không thành
Tơ duyên chỉ là sợi tóc mong manh
Ân tình dù chẳng phôi pha
E đường đời sẽ phong ba
Khi xa mới biết mình xa
Một ngày cho người sống, một ngày cho người chết
Một ngày cho người thương, một ngày cho người ghét
Một ngày cho cuộc chiến, một ngày cho lười biếng
Một ngày cho bình yên một ngày lại cho điên