Chiều nay, người xa cách rồi
Buồn hỏi ai người ấy phương trời nào đây
Mây nước muôn trùng, sông nước ơi?
Bao giờ thấy nhau.
Tôi không quên anh, đem nhiệt tình vì yêu đất nước
Tôi không quên anh, khi xuân về không mơ dừng bước
Tôi không quên anh, lạnh chiều đông gió mưa bay
Bạn cùng cây súng đôi vai, nhủ lòng quên nỗi đắng cay
Nhìn căn gác võ vàng dưới cơn mưa buồn bẽ bàng
Đường khuya tiễn chân nàng nuốt từng giọt lệ trái ngang
Tình không quen lỡ làng từ nay ngưng nhạc xếp đàn
Hầu quên được những giờ phút bên nàng.
Thành phố nào nhớ không em
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn.
Em sẽ đi, khi chúng ta không còn gì
Em sẽ quên khi trái tim đang dạt dào đã lặng im
Ôi thần tượng ôi tan tành thành khói sương rơi
Bây giờ tình ái thay ngôi từ đây trả hết cho người.
Chiều hôm qua chợt nhìn đôi mắt mẹ
Thấy dòng lệ mừng tủi rưng rưng
Mẹ mừng chiến tranh hôm nay tan sông qua cơn khốn cùng
Mẹ mừng anh em thôi chém giết lẫn nhau
Em nhớ không em giữa chiều gió lộng
Khi ta cùng vui nô đùa trên sóng
Em khua bọt nước rồi nhìn xa xăm
Anh biết rằng em thầm ước mong
Cho duyên mình xanh mầu ái ân
Niềm riêng xin giấu trong men rượu sầu
Bao năm yêu dấu sao nay mịt mờ
Để bây giờ tình quá ơ thờ
Dấu yêu nào chìm xa ngút ngàn
Chiều hoang mang yêu thương tràn trong phố vắng.
Anh nói rằng anh sẽ về thăm quê miền trung
Dù năm tháng dài đường xa lạnh lùng
Dòng sông hương còn trôi, vầng trăng xưa còn soi
Sao không thấy anh về thăm anh ơi
Rồi lại mùa đông tới, mùa giá băng về đó em ơi
Mùa đông nào rét mướt, em bỏ đi anh nhớ vời vợi
Nhiều mùa đông đã qua, người yêu vẫn còn đi mãi xa
Cho anh từng đêm trắng, lê hồn lang thang qua lối xưa.