Sao Nắng Không Vàng

Hỏi cánh thời gian sao lạnh lùng
Để buồn năm tháng trôi mãi không ngừng
Hỏi nắng chiều nay sao mãi không vàng
Để mình ngơ ngác trăm tiếc ngàn thương.

Đông Triều

Đôi mắt em gợi buồn hơn cả mùa Thu đã qua
Nước mắt em lạnh đầy, hơn cả mùa Đông giá băng
Mái tóc em nhạt nhoà, từng vào cơn mê thiết tha
Tiếng nói em nghẹn lời, lạc vùng ăn năn nhớ thương.
Tiếng gió ru gọi buồn, để mùa reo lên cay đắng
Cây đứng trong giao mùa, cảnh hồ bơ vơ thương nhớ

Nhắn Về Sông Hương

Ai có về miền sông Hương nhắn giùm tôi vẫn còn thương
Thương dòng nước bạc sầu mênh mang thương đồi Ngự Bình dấu yêu
Thương mấy nhịp cầu ngang sông rồi thương con đò lướt trôi
Lắng buông câu hò ấm cuộc đời vấn vương lòng mấy lời.

Rồi Một Ngày

Rồi một ngày hương xuân ngây ngây, tôi đứng đón hoa đào bay
Hoa rơi trên màu áo trắng năm xưa còn đây
Và bầu trời xanh như hôm nay, tôi với em tay nắm tay
Ta đưa nhau đến lưng đồi chiều ấy

Mùa Đông Và Lữ Khách

Mùa đông heo may, người lữ khách bao năm xa nhà
Mang nỗi buồn ai hay lang thang trên đường phố mưa bay
Chiếc áo sờn vai, sắt son mang nặng nỗi u hoài
Người đi đã bao lâu mà chiều nay tóc đã bạc màu

Trên Đầu Súng

Trên đầu súng ta đi Tổ quốc đã vươn mình
Trên lưỡi lê căm hờn hờn căm như triều sóng
Ôi xôn xao chiêng trống hối thúc
Đã giục giã khắp chốn rộn ràng
Ôi lửa thiêng dậy bập bùng
Cao ngất trời tay vung kiếm.