Chợt nhìn xuân sang nghe mình lớn rồi
Tuổi thơ ơi thức dậy vui tròn cuộc chơi
Ngoài hiên pháo rền hy vọng
Anh mình chắc lập nhiều công
Sẽ quên trời giá lạnh vào đông
Tạ từ đời người đi chốn nao
Sóng quê hoa trỗi khúc chiêu hồn sầu
Một đời tài hoa một thoáng qua
Dốc cao đỉnh vắng ngóng trùng khơi xa
Ngâm Thơ:
Thẹn với non sông lỗi với chàng
Hai châu Ô, Lý một Huyền Trân
Đường sang Chiêm Quốc vời truông núi
Nghẹn khúc từ ly biệt cố nhân
Đi đi chúng ta đến công viên
Nơi anh sẽ hôn em đắm đuối
Ôi môi em, môi em như mật đắng
Như móng sắc thương đau
Như móng sắc thương đau.
Đêm kia em nằm ngủ mơ chim én đến trao thư
Con oanh trên cành hỏi vu vơ không biết đến bao giờ
Cô em thôi sầu tủi bơ vơ duyên cô thơm nồng thuở ban sơ
Với bao nhiêu mộng thơ
Mẹ ơi! thôi đừng khóc nữa
Cho lòng già nặng sầu thương
Con đi say tình viễn xứ
Đâu có quên tình cố hương.
Từ độ tình nhân xa khuất nẻo
Tôi lê gót chân độc hành từng đêm nghe hoang vu
Tuổi đời trên năm ngón hao gầy
Khói thuốc đen tay vàng ngược xuôi tâm tư mênh mang.
Trả lại em đêm dài chung đôi bóng dưới trăng sao
Trả lại em con đường in bóng mát của ngày nao
Trả lại em ánh đèn công viên đó dưới mưa bay
Những đêm chủ nhật nghe phố phường vang gót giày.
Đợi hai ba năm nữa, quê mình thôi khói lửa mời xuân đến với tôi
Giờ này còn nổi trôi riêng tôi xin từ chối, mà xuân chán gì nơi
Nàng xuân chán gì nơi, xuân là của muôn người mặc tình xuân lả lơi
Xuân chẳng phải riêng ai xuân đi rồi xuân tới, ngại rằng xuân kém tươi
Được thư em rồi nhưng anh biết làm sao trả lời
Em trách anh sao biên thư em quá muộn
Cho em đợi chờ như tím cả xuân xanh
Lần này về phép anh sẽ đền em, thương em thật nhiều
Và ngày gặp em anh xin ngồi tù trong đáy mắt thơ ngây
Đêm vui lúc đợi chờ.