Từ độ tình nhân xa khuất nẻo
Tôi lê gót chân độc hành từng đêm nghe hoang vu
Tuổi đời trên năm ngón hao gầy
Khói thuốc đen tay vàng ngược xuôi tâm tư mênh mang.
Trả lại em đêm dài chung đôi bóng dưới trăng sao
Trả lại em con đường in bóng mát của ngày nao
Trả lại em ánh đèn công viên đó dưới mưa bay
Những đêm chủ nhật nghe phố phường vang gót giày.
Đợi hai ba năm nữa, quê mình thôi khói lửa mời xuân đến với tôi
Giờ này còn nổi trôi riêng tôi xin từ chối, mà xuân chán gì nơi
Nàng xuân chán gì nơi, xuân là của muôn người mặc tình xuân lả lơi
Xuân chẳng phải riêng ai xuân đi rồi xuân tới, ngại rằng xuân kém tươi
Thời gian dần trôi đã bao năm qua lặng lẽ
Mà sao đời tôi vẫn cô đơn như thuở nào
Ngày tôi mười tám trót yêu ai bằng trái tim
Tôi xây bao giấc mộng nhưng ai ngờ duyên không thành.
Em không buồn nữa chị ơi
Em không buồn nữa chị ơi
Vì đau thương quen rồi, tìm quên trong nụ cười
Vẫn yêu đời vẫn thương người nổi trôi.
Người đi đi ngoài phố, chiều nắng tắt bên sông
Người đi đi ngoài phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều công viên
Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi
Từ lâu tôi vẫn mang tên con số nghèo.
Nên ngại không dám nói yêu ai một câu.
Dám mơ dám mộng gì sang đâu.
Người ta sẽ bảo mình ham giàu.
Còn thêm mang tiếng học trèo cao.
Lâu lắm chưa về quê thăm mẹ
Từ độ súng thù dệt nơi nơi
Mẹ già run run tay gậy trúc
Tiễn con lúc trời hừng đông
Và nhủ ngày chiến thắng mẹ mong
Thương em nhớ em nhiều lắm
Anh thức cả đêm viết lên tâm tình này
Biên cương gió mưa lạnh lẽo
Cây rừng rũ buồn cho lòng người buồn lây
Ai chia non nước nước non ơi
Người đi chinh chiến sống gian lao ngoài biên cương
Ai gây thương nhớ nhớ thương ơi
Sầu cho thân gái sống đơn côi miền hậu phương
Chiều trên phá Tam Giang anh chợt nhớ em
Nhớ ôi niềm nhớ ôi niềm nhớ đến bất tận
em ơi em ơi em ơi em ơi