Đợi hai ba năm nữa, quê mình thôi khói lửa mời xuân đến với tôi
Giờ này còn nổi trôi riêng tôi xin từ chối, mà xuân chán gì nơi
Nàng xuân chán gì nơi, xuân là của muôn người mặc tình xuân lả lơi
Xuân chẳng phải riêng ai xuân đi rồi xuân tới, ngại rằng xuân kém tươi
Được thư em rồi nhưng anh biết làm sao trả lời
Em trách anh sao biên thư em quá muộn
Cho em đợi chờ như tím cả xuân xanh
Lần này về phép anh sẽ đền em, thương em thật nhiều
Và ngày gặp em anh xin ngồi tù trong đáy mắt thơ ngây
Đêm vui lúc đợi chờ.
Hôm nào em ra đi anh thẩn thờ trên phố nhỏ
Mây chiều giăng lối đi em đứng nhìn mắt bơ vơ
Tóc phủ xỏa bờ vai đôi mi gầy rưng rưng lệ
Cho trọn một tình yêu lúc ban đầu xa cách nhau
Em không buồn nữa chị ơi
Em không buồn nữa chị ơi
Vì đau thương quen rồi, tìm quên trong nụ cười
Vẫn yêu đời vẫn thương người nổi trôi.
Người đi đi ngoài phố, chiều nắng tắt bên sông
Người đi đi ngoài phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều công viên
Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi
Thời gian dần trôi đã bao năm qua lặng lẽ
Mà sao đời tôi vẫn cô đơn như thuở nào
Ngày tôi mười tám trót yêu ai bằng trái tim
Tôi xây bao giấc mộng nhưng ai ngờ duyên không thành.
Lâu lắm chưa về quê thăm mẹ
Từ độ súng thù dệt nơi nơi
Mẹ già run run tay gậy trúc
Tiễn con lúc trời hừng đông
Và nhủ ngày chiến thắng mẹ mong
Thương em nhớ em nhiều lắm
Anh thức cả đêm viết lên tâm tình này
Biên cương gió mưa lạnh lẽo
Cây rừng rũ buồn cho lòng người buồn lây
Ai chia non nước nước non ơi
Người đi chinh chiến sống gian lao ngoài biên cương
Ai gây thương nhớ nhớ thương ơi
Sầu cho thân gái sống đơn côi miền hậu phương
Chiều trên phá Tam Giang anh chợt nhớ em
Nhớ ôi niềm nhớ ôi niềm nhớ đến bất tận
em ơi em ơi em ơi em ơi
Nhà nàng ở cạnh nhà tôi
Cách nhau cái giậu mồng tơi xanh rờn
Hai người sống giữa cô đơn
Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi
Giá đừng có dậu mồng tơi
Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.