Không phải tại em cũng không phải tại anh
Tại trời xui khiến nên chúng mình yêu nhau
Tình nồng thắm biết bao lúc ông Tơ bắc cầu
Bà Nguyệt nối chữ yêu vui trọn buổi ban đầu
Rồi thời gian lướt mau, tình ta úa màu
Đàn dâng phím sầu đầy thương đau khi tình héo
Không phải tại em cũng không phải tại anh.
Từ lâu tôi vẫn mang tên con số nghèo.
Nên ngại không dám nói yêu ai một câu.
Dám mơ dám mộng gì sang đâu.
Người ta sẽ bảo mình ham giàu.
Còn thêm mang tiếng học trèo cao.
Lâu quá không về thăm xóm Đạo
Từ ngày binh lửa cháy quê hương
Khói bom che lấp chân trời cũ
Che cả người thương nóc giáo đường
Tình thương gởi theo gió chiều nhờ trao đến cho người yêu
Rừng sâu suốt đêm thâu người đi đã bao lâu
Mà không biết tương lai về đâu.
Tôi lính trận xa nhà
Từng đêm từng đêm phút vui quyện theo gió núi
Biết ai đâu hẹn hò
Lòng người hay đắn đo đời đã ban cho
Bạn đường là tay súng, mến yêu tôi thủy chung.
Chuyện ngày xưa có hai đứa mình
Anh với em đi trong lòng đời
Buồn vui có đôi, áo em xanh màu trời
Một tình yêu thắm ngọt trên môi đường quen lối nhớ khôn nguôi.
Tôi ngó về cuối trời
Tay ôm kỷ vật tình yêu giữa tôi với người
Chỉ còn xót lại tấm hình gìn giữ được thôi
Hình hài này giết lần tôi
Cũng bởi lời thề non hẹn suối.
Qua một lần yêu đương trắc trở ta chợt biết rằng
Đường vào tình yêu lắm đam mê lắm nỗi nhọc nhằn
Ta yêu người bằng con tim tha thiết
Rời vòng tay người bỏ ta đâu biết.
Sau những lần gối mỏi
Tìm cuộc vui tàn từng đêm
Những lần hồn u mê
Dưới mắt giai nhân một đêm
Nay đã trôi theo ngày quên
Từ khi biết sống trọn cho đời lính
Đôi khi lòng muốn yêu em thật nhiều
Mà ân tình đó trả lại bao nhiêu
Đời em là cả ước muốn tương lai
Còn tôi giờ chỉ tay trắng đôi tay
Làm sao chung đường chung bước