Thế rồi mùa hè qua từ đấy tạm biệt nhau ngày ấy thương nhớ trong tim đầy
Nhớ hoài miền thuỳ dương nước xanh chiều chiều hai đứa mình ngồi nhìn đợt sóng nhô
Biết đâu ngày vui sao chóng tàn giã từ nhau vội vàng phượng tàn trên hè phố
Nhìn trăng khuya tránh bên mái lầu cánh phượng đã nhạt màu ép trong lòng tay sầu.
Đom đóm đâu ra chiều hôm thật nhiều
Tiền đồn ven biên anh vừa lên phiên đổi gác
Từng bày đom đóm như thấp sáng kỷ niệm của chúng ta
Ngày xa xưa chơi trò đi trốn nhau
Cho em đi tìm gọi anh Đom Đóm ơi
Có phải em về trong đêm nay
Bước thấp bước cao ngả nghiêng trên đời này
Lạnh vai áo hoa phai màu son đôi môi nhạt nhòa
Nghe buồn đau lên xót xa
Hôm nào em đến chơi mà quên mang tiếng cười
Lặng yên không nói hai mươi tuổi đầu qua mất rồi
Chỉ nhìn sâu trong đáy mắt mưa rơi nhạt son nét môi.
Mối khi chiều xuống thầm ước mơ gì
Ngắm mây lờ lững nghe lòng thiếu chi
Từ khi người bước chân đi
Mộng sông hồ xoá chia li để lưu luyến trên hàng mi
Anh hỏi mai này tình mình ra sao
Khi chiến chinh còn làm xa cách nhau
Đời hoa chỉ nở một lần
vườn hoa còn bướm ong nhiều
Cuộc đời con gái bao nhiêu
Yêu mà chi khi nước mắt không còn
Tâm hồn như quá u hoài và buồn như đại dương
Đã từng đêm, nghe tràn đầy tiềm thức
Lời ru ngọt của đoạn trường
Một ngày nào trên bến cô liêu
Xóm bên sông tiêu điều buồn hắt hiu mây chiều
Đò của người thôn nữ chờ đưa người viễn xứ
Đi muôn nơi xa xôi xây hướng cuộc đời
Hôm qua tôi đọc báo thấy tin anh ngã gục phía trang sau chia buồn
Lòng mình bỗng lạnh câm xúc động đến dị thường xuôi đôi dòng lệ tuôn
Tình bạn anh và tôi nay cách xa nhau rồi
Mang tiếc thương trong đời những ngày vui tắt lịm
Màu trời loang màu tím như tiễn đưa linh hồn một người vừa ra đi.
Thôi đừng nói làm chi khi tình yêu tan vỡ
Đừng nói làm chi, đừng nói làm chi em ơi
Em đi đường em, tôi đi đường tôi
Tình nghĩa đôi ta có thế thôi.