Lại một mùa xuân nữa đến trong khói lửa chiến tranh
Mùa xuân vẫn xanh, xanh như cuộc tình em với anh
Xuân nay anh chưa về, ngàn câu thề không chắc em vui
Quà xuân anh chẳng có, gác giặc từng giờ
Đời lính chiến lấy gì gửi về em.
Có hai người thuở nhỏ nhà sát ven sông
Nhiều đêm đứng nhìn trăng chơi vơi giữa dòng
Tuổi niên thiếu hay mơ mộng nhỏ
Vầng trăng sáng chia đôi một nửa
Để tặng nhau kỷ niệm ngày sau khi cách xa.
Quen nhau từ năm tháng rồi ngàn phương xa vời
Anh đến nơi này để rồi quen nhau mãi mãi
Anh trai người trai chiến trường
Rời xa phố phường vui bước lên đường để mà xây đắp quê hương
Lời 1 Duy Khánh hát:
Bao đêm không ngủ gối chiếc đã hoen lệ sầu
Bao đêm không ngủ tiếng khóc xót thương tìm nhau
Anh ơi đi đâu phương trời nào có thấu
Những nỗi đắng cay buồn đau cho tình ban đầu.
Giữa lòng phố gầy trời đổ mưa mây
Xui cho anh nhớ chuyện mình
Ngày đó quen nhau khi mưa mây kín đường dài
Ân tình trót vay, trên đôi môi hồng ngát say.
Tôi chắp tay xin lạy tôi lạy người đời
Lạy bạn bè lạy em đã lừa dối
Tôi xin lạy cơn đau
Đi trên vực sâu nghe buồn gì đâu
Khi chưa tỏ tình đã nói xa nhau.
Sáng chủ nhật rồi anh đi lính không tới nhà thăm em
Có chờ anh mang đến tặng hoa hương sắc của tình yêu
Tình yêu chúng mình mong ước đến vui chủ nhật có bấy nhiêu
Tuần nao không dìu em đi phố là giận anh em bắt đền.
Rồi chiều nay hè trở về đây
Phượng thắm ơi phượng thắm rơi đầy
Lại cách xa nhau chín mươi ngày
Hay là một thế kỷ dài
Mà lòng ai đang khóc ai
Rồi đến một chiều phai nắng và khi gió heo may sang
Tôi cúi đầu trên sân nắng thương sao là thương mái tóc bơ vơ nền áo trinh
Thương những ngày vui chưa đến mà người đi nghìn sông bến
Tôi lặng ngước trông cao vời nghe như ngày mưa bão cuốn xô lên đời mình