Tôi lặng lẽ cúi đầu, cúi đầu
Buồn tình nhân, buồn nhân thế thêm sâu
Dấu vết xưa nay đã là kỷ niệm
Trong ký ức thuở đôi mươi
Từ biệt tuổi thơ, xa dần hơi ấm mẹ
Bỏ đất bỏ biển nắng và gió mùa về
Mang nặng thân cát bước long đong phận cát
Những ngày phố thị, ngõ buồn phố thị
Nhà nàng bên kia sông có trúc xinh đầu ngõ
Có ao xinh trồng sen trắng sen hồng
Nhà tôi bên này sông, gần trường học
Hai đứa sớm chiều nàng đi về tôi đón đưa
Từ sau hôm cách biệt
Vui buồn ai biết những đêm ngõ hoang nhìn trăng về muộn màng
Hồn bâng khuâng mơ hình bóng đã ghi khắc trong lòng
Ngày xưa anh đưa em về
Đường chiều mưa bay giăng lối
Bàn tay đan tay âm thầm
Ngập ngừng mình sánh vai nhau chuyện ấm lòng
Đường dài về nhưng không xa vì có nhau!
Người ơi, biết đêm nay nữa là mấy đêm qua rồi
Ngồi đây, ngóng trăng về soi bóng đêm chơi vơi
Ôi! tiếng tơ sao còn vương, gợi lại trong giấc mơ
Bóng dáng năm xưa, lúc xuân chưa tàn, mộng lòng vừa đẹp đôi
Một sớm tinh sương tôi đưa người xa xôi
Đêm nay bên song cửa
Một mình ngồi nhắm mưa rơi
Tim em như tan vỡ
Thương người biết thuở nào vơi
Vui một đêm nay rồi mai lên đường
Vui buồn ai hay tình dâng đêm trường
Mai anh về quê hương vui tiếng chày kêu sương
Bông lúa ngời ánh dương mà còn mến thương
Mà còn vấn vương dường như nghe ai hát trong đêm trường
Nhìn em cười qua tiếng hát
Ðàn anh đệm từng câu ca
Gợi tơ lòng muốn thoát đi vào xứ xa xa
Mong ngày thắm đừng qua
Có ai nhớ về mấy nhịp cầu tre bờ ao đong đưa
Ruộng lúa phì nhiêu tận cuối chân trời thẳng cánh cò bay
Bến sông cuối làng có con đò
Đò dưa người khách lạ với câu hò
Trên nhịp cầu tre, tóc xõa bờ vai
Một người con gái đứng nghiêng nón chờ