Qua một bến đò có con đường đất đỏ ngõ về quê em
Tuy không xa thành phố nhưng thuộc vùng ngoại ô ánh trăng thay đèn đường
Từ cánh đồng ruộng hoang, nay dựng xóm xây làng
Từ những nhà đơn sơ nay thành hai dãy phố
Chắc em còn nhớ, nhớ những chiều xa xưa tan trường vào mùa mưa
Tôi sẽ về khi mùa xuân đơm hoa trước ngõ
Để em gái nhỏ mắt thơ ngây
Tóc thôi biếng chảy vì đợi chờ
Đêm yên giấc ngủ cơn mơ dỗ ngọt
Cho môi em mềm mùa xuân
Từ bao giờ người ca sĩ cô đơn
Mượn cung đàn gửi tiếng hát về đâu
Người mua vui có cảm thông nỗi sầu
Đêm đèn màu đời thương mến bao lâu
Tôi lặng lẽ cúi đầu, cúi đầu
Buồn tình nhân, buồn nhân thế thêm sâu
Dấu vết xưa nay đã là kỷ niệm
Trong ký ức thuở đôi mươi
Từ biệt tuổi thơ, xa dần hơi ấm mẹ
Bỏ đất bỏ biển nắng và gió mùa về
Mang nặng thân cát bước long đong phận cát
Những ngày phố thị, ngõ buồn phố thị
Nhà nàng bên kia sông có trúc xinh đầu ngõ
Có ao xinh trồng sen trắng sen hồng
Nhà tôi bên này sông, gần trường học
Hai đứa sớm chiều nàng đi về tôi đón đưa
Từ sau hôm cách biệt
Vui buồn ai biết những đêm ngõ hoang nhìn trăng về muộn màng
Hồn bâng khuâng mơ hình bóng đã ghi khắc trong lòng
Ngày xưa anh đưa em về
Đường chiều mưa bay giăng lối
Bàn tay đan tay âm thầm
Ngập ngừng mình sánh vai nhau chuyện ấm lòng
Đường dài về nhưng không xa vì có nhau!
Người ơi, biết đêm nay nữa là mấy đêm qua rồi
Ngồi đây, ngóng trăng về soi bóng đêm chơi vơi
Ôi! tiếng tơ sao còn vương, gợi lại trong giấc mơ
Bóng dáng năm xưa, lúc xuân chưa tàn, mộng lòng vừa đẹp đôi
Một sớm tinh sương tôi đưa người xa xôi
Đêm nay bên song cửa
Một mình ngồi nhắm mưa rơi
Tim em như tan vỡ
Thương người biết thuở nào vơi