Giọt Sầu Trinh Nữ

Khi yêu mới biết tình yêu là buồn
Khi thương mới thấy sầu thương là nguồn
Người chỉ là mộng đời tôi
Người chỉ là lệ mà thôi
Cho sầu trinh nữ khôn nguôi

Đồi Tím Hoa Sim

Ghé đồi Sim chiều tím hoang
Nghe rừng khua chim rộn ràng
Kia! Con suối nước reo nhịp nhàng
Em Sơn nữ bước chân vội vàng
Buội ngang vai hoàng hôn nhạt nắng

Đối Diện Nhà Em

Qua một bến đò có con đường đất đỏ ngõ về quê em
Tuy không xa thành phố nhưng thuộc vùng ngoại ô ánh trăng thay đèn đường
Từ cánh đồng ruộng hoang, nay dựng xóm xây làng
Từ những nhà đơn sơ nay thành hai dãy phố
Chắc em còn nhớ, nhớ những chiều xa xưa tan trường vào mùa mưa

Hẹn Một Mùa Xuân

Tôi sẽ về khi mùa xuân đơm hoa trước ngõ
Để em gái nhỏ mắt thơ ngây
Tóc thôi biếng chảy vì đợi chờ
Đêm yên giấc ngủ cơn mơ dỗ ngọt
Cho môi em mềm mùa xuân

Giọng Ca Buồn

Từ bao giờ người ca sĩ cô đơn
Mượn cung đàn gửi tiếng hát về đâu
Người mua vui có cảm thông nỗi sầu
Đêm đèn màu đời thương mến bao lâu

Mắt Chân Dung Để Lại

Từ biệt tuổi thơ, xa dần hơi ấm mẹ
Bỏ đất bỏ biển nắng và gió mùa về
Mang nặng thân cát bước long đong phận cát
Những ngày phố thị, ngõ buồn phố thị

Hình Bóng Cũ

Từ sau hôm cách biệt
Vui buồn ai biết những đêm ngõ hoang nhìn trăng về muộn màng
Hồn bâng khuâng mơ hình bóng đã ghi khắc trong lòng