Đêm Với Mình

Đường vắng thưa người trời khuya gió hiu hiu buồn
Bước lạnh lùng bơ vơ chạnh lòng xuôi mình nhớ
Chốn đó tình nhân còn biết thương nhân tình
Giận hờn xin xóa tan
Yêu nhau từ lúc tên em nở vào mùa xuân

Nửa Đêm Biên Giới

Mẹ ơi biên cương giờ đây trời không mưa nhưng nhiều mây
Nửa đêm nghe chim muông hú trong rừng hoang
Nghe gió rung cây đổ lá vàng sương xuống mênh mang

Hoa Chiều

Ngày xưa khi mình còn thơ
Yêu đôi hoa trắng lẻ loi đường chiều
Ngày xưa lúc tình thật nhiều
Yêu em trong trắng yêu kỷ niệm thôi
Khi sương kín nẻo đường mòn
Tình xa xôi nên lòng còn buồn
Tình đầu tiên nhưng bông hoa trắng
Xin trời không nắng lên cuộc tình đôi

Mùa Chia Tay

Rồi chiều nay hè trở về đây
Phượng thắm ơi phượng thắm rơi đầy
Lại cách xa nhau chín mươi ngày
Hay là một thế kỷ dài
Mà lòng ai đang khóc ai

Giây Phút Tạ Từ

Rồi đến một chiều phai nắng và khi gió heo may sang
Tôi cúi đầu trên sân nắng thương sao là thương mái tóc bơ vơ nền áo trinh
Thương những ngày vui chưa đến mà người đi nghìn sông bến
Tôi lặng ngước trông cao vời nghe như ngày mưa bão cuốn xô lên đời mình

Giọt Sầu Trinh Nữ

Khi yêu mới biết tình yêu là buồn
Khi thương mới thấy sầu thương là nguồn
Người chỉ là mộng đời tôi
Người chỉ là lệ mà thôi
Cho sầu trinh nữ khôn nguôi

Đồi Tím Hoa Sim

Ghé đồi Sim chiều tím hoang
Nghe rừng khua chim rộn ràng
Kia! Con suối nước reo nhịp nhàng
Em Sơn nữ bước chân vội vàng
Buội ngang vai hoàng hôn nhạt nắng

Đối Diện Nhà Em

Qua một bến đò có con đường đất đỏ ngõ về quê em
Tuy không xa thành phố nhưng thuộc vùng ngoại ô ánh trăng thay đèn đường
Từ cánh đồng ruộng hoang, nay dựng xóm xây làng
Từ những nhà đơn sơ nay thành hai dãy phố
Chắc em còn nhớ, nhớ những chiều xa xưa tan trường vào mùa mưa

Hẹn Một Mùa Xuân

Tôi sẽ về khi mùa xuân đơm hoa trước ngõ
Để em gái nhỏ mắt thơ ngây
Tóc thôi biếng chảy vì đợi chờ
Đêm yên giấc ngủ cơn mơ dỗ ngọt
Cho môi em mềm mùa xuân