Nhiều khi mơ ước đi lạc vào thiên thai
Để theo Lưu Nguyễn xa biệt hẳn cõi đời
Tiên giới không xuân hạ thu đông
Bốn mùa hoa nở đào tiên dâng
Điện vút đài cao chín tầng
Đêm công viên buồn đơn côi
Ta xa nhau lâu lắm rồi
Đêm trăng soi buồn ghế đá
Nhạt nhoà trên hoa lá
Riêng có em mà thôi.
Đôi dòng tâm tư anh viết đêm nay mai gửi về cho người
Một người em thơ mà anh thường nhớ, ánh mắt chưa sầu vương
Qua mấy sơn khê hình em ngày ấy trao anh vẫn còn đây
Đêm đêm khi gió sang mùa với hình em yêu sưởi ấm lòng trai.
Trang nhật ký ghi chép tình trong đó
Có tình anh và cũng có tình em
Có từng đêm cùng chung phố tay mềm
Từng đêm ru giấc mộng, mặn nồng êm ấm bờ môi.
Ôm ấp tình yêu kỷ niệm còn đây
Đêm vắng bụi mưa anh lại làm thơ
Lập đông lạnh giá thân gầy
Mùi hương dạ lý trang đài
Cho chúng mình nụ hôn nồng cháy
Tôi biết người em ở cạnh bên nhà
Cũng một đường trong lối xóm
Em kém tuổi tôi hình người gầy gầy
Và chuyện đời chưa biết lo.
Tình yêu đôi khi đến thật bất ngờ
Và đôi khi đến rất đơn sơ
Đời tươi như hoa hàm tiếu
Và trong xanh như dòng suối
Ngọt ngào như tiếng hôn môi
Lúc chưa biết gì thường hay nghe nói
Bước vào cõi yêu đương ấy là chuốc lấy đau thương
Mỗi khi em tan trường thấy xôn xao trong lòng
Anh hỏi gì em “cũng nói không”
Phượng đỏ rơi thắm sân trường
Nghe trên cây ve réo gọi nắng hồng
Hè ơi thôi đến đây chi
Cho phút chia tay nhiều xót xa.
Lúc vừa lớn em biết chi tình yêu
Có người đến xin muốn được làm quen
Lòng em bối rối xôn xao
Những khi anh thường trộm nhìn
Em không hiểu gì lắc đầu liên miên