Câu chuyện cũ đôi người tình của thời quốc kiến
Dòng lệ dâng xin trời chứng cho một lời nguyền
Trời cao chưa thấu, trời cao chưa thấu, trời cao chưa thấu
Tình đã ly tan, ôi tình đã ly tan
Mới nên tích sự người ngậm ngải tìm trầm.
Nhớ thương dâng tràn, nhưng thôi duyên kiếp phũ phàng
Chuyện tình đã dở dang, lòng còn vương mang,mang ôi bao nhiêu cay đắng
Giấc mơ tan rồi, theo mây kia phủ lưng trời
Lặng nhìn mây lướt trôi, nhìn làn mây trôi nỗi cay nghiệt về phần tôi
Lúc chưa biết gì thường hay nghe nói
Bước vào cõi yêu đương ấy là chuốc lấy đau thương
Mỗi khi em tan trường thấy xôn xao trong lòng
Anh hỏi gì em “cũng nói không”
Phượng đỏ rơi thắm sân trường
Nghe trên cây ve réo gọi nắng hồng
Hè ơi thôi đến đây chi
Cho phút chia tay nhiều xót xa.
Lúc vừa lớn em biết chi tình yêu
Có người đến xin muốn được làm quen
Lòng em bối rối xôn xao
Những khi anh thường trộm nhìn
Em không hiểu gì lắc đầu liên miên
Trang giấy mỏng khơi tâm tình em gửi về anh
Gửi về anh miềm nhớ thương của người tha phương
Nhớ ngày chia ly mắt lệ nhạt nhoà hoen mi
Kỷ niệm trong ta ấp ủ tình người phương xa.
Tôi sinh ra giữa lòng miền trung
Miền thuỳ dương ruộng hoang nước mặn đồng chua
Thôn xóm tôi sống đời dân cày
Quê hương tôi ấp ủ trường sơn
Quê hương tôi là đây nước chảy xuôi nguồn
Sông cát dài biển xanh thái bình
Gởi về em, một lá thư anh viết bên đèn khuya
Thời gian len lén đi mãi không ngừng, đêm tối mơ hồ
Ngày anh đi mang theo vạn niềm nhớ, mang biết bao ân tình
Nhìn em thấy giận hờn, cỏ cây cũng u buồn
Riêng một mình anh đau đớn xót xa.
Sau những lần gối mỏi tìm cuộc vui tàn từng đêm
Những lần hồn ngủ mê dưới mắt giai nhân một đêm
Nay đã trôi theo ngày quên từ khi biết sống trọn cho đời lính.
Làm sao quên được hình bóng người yêu
Làm sao quên được khi phải lòng nhau
Em đi pháo đỏ rượu nồng, xe hoa kết vạn nụ hồng
Chỉ một mình anh một bóng