Rồi từng đêm từng đêm, tâm hồn thoáng u buồn
Mấy năm xa người thương
Và nhiều khi tình quên, vùi chôn bao kỷ niệm
Hằng ôm ấp trong tim
Thư này chị viết cho em từ ngày đi lấy chồng
Nghe thương nhớ ngập lòng
Quê mình giờ chị xa chắc là em buồn lắm
Thương những ngày vui qua.
Đường trần mang theo gió thổi vang muôn chiều bóng một người mình yêu
Người đẹp ngủ yên như gió biệt cành chim, biết đâu mà ngóng tìm
Tuổi mộng vừa lên khi máu chảy về tim anh ngỡ ngàng gặp em
Tình đầu chờ ghi tên người chưa kịp viết, nàng lặng thầm ra đi.
Tìm nhau trong kỷ niệm qua cánh thư xanh
Giấc mộng đầu chớm nở tha thiết ân tình
Đường trăng xưa từng in đôi bóng
Thời gian trôi còn chăng tên mình trên đá rêu phong.
Như cánh hoa trong thời loạn ly
Ai đem giông tố bao trùm thế hệ
Anh nếu thương cho một đời hoa
Thì xin giữ yên quê nhà.
Đang lúc nửa đêm tôi đánh mất người yêu
Có ai tìm thấy nhớ xin mang trả dùm
Người ấy của tôi thường hay đón mộng ngoài trời
Chạy theo tiếng gọi một người
Chẳng xót thương gì tôi.
Mắt em buồn cuộc chiến quê hương
Tóc em buồn màu hoả châu vương
Từ quen em phố nhỏ nghe thương bờ mi đỏ
Em buồn trắng bao canh trường.
Câu chuyện cũ đôi người tình của thời quốc kiến
Dòng lệ dâng xin trời chứng cho một lời nguyền
Trời cao chưa thấu, trời cao chưa thấu, trời cao chưa thấu
Tình đã ly tan, ôi tình đã ly tan
Mới nên tích sự người ngậm ngải tìm trầm.
Nhớ thương dâng tràn, nhưng thôi duyên kiếp phũ phàng
Chuyện tình đã dở dang, lòng còn vương mang,mang ôi bao nhiêu cay đắng
Giấc mơ tan rồi, theo mây kia phủ lưng trời
Lặng nhìn mây lướt trôi, nhìn làn mây trôi nỗi cay nghiệt về phần tôi
Lúc chưa biết gì thường hay nghe nói
Bước vào cõi yêu đương ấy là chuốc lấy đau thương
Mỗi khi em tan trường thấy xôn xao trong lòng
Anh hỏi gì em “cũng nói không”