Tiễn bước nàng qua sông
Với niềm đau vời vợi
Nhìn em buồn không nói
Nhìn em buồn không nói
Ta thương em vô cùng
Lá vàng khô khóc lá xanh rơi
Chim chóc ngừng bay, đứng ngậm ngùi
Cây cỏ hờn trách gió xa xôi
Gió xa ai thổi tới lá ly cành, buồn lắm người ơi!
Kể chuyện em nghe, anh em nói rằng biển khơi có cánh chim nhỏ xinh
Trong chiều hoang dại kéo nhau về đây đậu trên mũi tàu nhìn trời cao vun vút
Xanh xanh màu xanh nước trời để lòng anh mơ áo em ngày xưa
Thành phố xa rồi mưa có đi về làm người yêu đơn côi
Còn đâu mùa thu
Mặt hồ in nước bóng cô liêu
Lá vàng se kết
Đôi lòng chung hoà nhịp tình yêu.
Em nói rằng yêu nào kể giàu nghèo
Chỉ mong sao ta được mãi gần nhau
Nghèo mà yêu nhau mãi thôi
Nghèo mà ta luôn có đôi
Ước mơ đơn sơ vậy thôi!
Đường vào tình yêu qua mấy lối sông sâu
Đường vào tình yêu qua mấy nẻo nhịp cầu
Đường vào tình yêu qua biết mấy gian lao
Mình cùng dìu nhau cùng dìu nhau về bến
Tờ mờ sương chim rừng vừa cao tiếng hót
Được thư em viết từ chốn quê nhà
Ở đây gió núi mây ngày tháng năm
Lạnh căm căm khi trời chưa nắng
Đến nghe muôn thú hú bên dòng thác reo and lặng lẽ qua đèo
Người ơi nước Nam của người Việt Nam
Vì đâu oán tranh để lòng nát tan
Đây bến Hải là nơi ngăn cách đôi tình
Đứng lên tìm chốn yên vui thanh bình
Đêm nay nhìn trăng thượng tuần
Mùa trăng của ngày xưa
Bọn mình chia tay tôi về khu chiến
Nàng sống nơi đô thành
Lâu chẳng gặp nhau nhưng khó quên.
Buồn thì nhớ không buồn thì lại vui mơ đêm kinh đô ngày đó
Đã lâu rồi từ khi sông núi ngăn đôi nẻo khổ
Bước chân đi mà không biết xuân qua đã mấy mùa.