Buồn thì nhớ không buồn thì lại vui mơ đêm kinh đô ngày đó
Đã lâu rồi từ khi sông núi ngăn đôi nẻo khổ
Bước chân đi mà không biết xuân qua đã mấy mùa.
Đêm dần buông lúc rừng vừa ngủ yên, lúc trăng soi đầu núi
Nhìn không gian lòng tôi như khói trắng, mây trắng buồn nhẹ trôi
Thương nhớ lại người em xưa gánh đạn hôm nào cho chiến binh
Nhưng nửa xuân vội đi theo khói chiến dở dang trong cuộc đời
Tôi trở về phố nhỏ chiều mưa bay
Lê gót giày vết bùn lạnh đôi tay
Mà nghe lòng nhớ kỷ niệm thuở nào đây
Thư sinh còn tay trắng nhưng tâm tình tràn đầy.
Đêm nay sương lạnh
Hai đứa chung chăn chuyền nhau chung điếu thuốc
Anh hiểu cho tôi dẫu rằng mình nhà binh
Nhưng cũng đôi khi mình mơ mộng một lần
Những đêm nằm thương tình thơ ngây đã qua
Lòng buồn nhiều hơn vui
Nên lần đi phép cuối tuần này gặp em.
(Ngô Quốc Linh & Giáng Tiên)
Ngoéo tay nhau thề lòng không đổi lòng
Ngoéo tay nhau thề tình nghĩa mênh mong
Ví dù ông tơ hồng muốn cản ngăn đôi mình
Vững lòng xem tựa như không
Ngày xưa nhiều lần ta cùng nhau ước mơ tương lai ngày sau
Anh vẫn luôn mong lòng chung thủy chuyện ân tình
Dù cho tình yêu đôi ta chưa xuôi về bến
Hãy tin nơi lòng nhau.
Em mơ một vòng tay dìu nhau bao tháng ngày
Vì đời người tựa áng mây sợ nguồn vui chóng phai
Tuổi xuân sẽ không trở lại
Những chiều mưa thành phố bàn chân nghe bước mỏi qua lối xưa hẹn hò
Kỷ niệm xưa gọi tên gợi dậy bao nỗi niềm tận cùng vùng tiềm thức xa
Bờ hiên xưa trước nhà ngày nào chân bước vội dìu người vào tránh làn mưa
Nằm im cô đơn cho tâm tư quá bơ vơ một mình dừng chân vì người xưa đã thờ ơ.
Tôi yêu người như người đã yêu tôi khi bước chân vào đời
Tôi xa người như người đã xa tôi ân tình bấy nhiêu thôi
Đường ai nấy đi còn thương tiếc chi
Buồn dâng ướt mi lưu luyến mà làm gì
Những kỷ niệm ngày đầu khi ta quen nhau giờ tìm đâu.