Gặp nhau một buổi chiều
Rồi lại chia tay trong giây phút tạ từ
Đường ra chiến tuyến khi còn vang tiếng nói
Em vẫn nhớ anh luôn
Tờ mờ sương chim rừng vừa cao tiếng hót
Được thư em viết từ chốn quê nhà
Ở đây gió núi mây ngày tháng năm
Lạnh căm căm khi trời chưa nắng
Đến nghe muôn thú hú bên dòng thác reo and lặng lẽ qua đèo
Người ơi nước Nam của người Việt Nam
Vì đâu oán tranh để lòng nát tan
Đây bến Hải là nơi ngăn cách đôi tình
Đứng lên tìm chốn yên vui thanh bình
Đêm nay nhìn trăng thượng tuần
Mùa trăng của ngày xưa
Bọn mình chia tay tôi về khu chiến
Nàng sống nơi đô thành
Lâu chẳng gặp nhau nhưng khó quên.
Buồn thì nhớ không buồn thì lại vui mơ đêm kinh đô ngày đó
Đã lâu rồi từ khi sông núi ngăn đôi nẻo khổ
Bước chân đi mà không biết xuân qua đã mấy mùa.
Đêm dần buông lúc rừng vừa ngủ yên, lúc trăng soi đầu núi
Nhìn không gian lòng tôi như khói trắng, mây trắng buồn nhẹ trôi
Thương nhớ lại người em xưa gánh đạn hôm nào cho chiến binh
Nhưng nửa xuân vội đi theo khói chiến dở dang trong cuộc đời
Tôi trở về phố nhỏ chiều mưa bay
Lê gót giày vết bùn lạnh đôi tay
Mà nghe lòng nhớ kỷ niệm thuở nào đây
Thư sinh còn tay trắng nhưng tâm tình tràn đầy.
Đêm nay sương lạnh
Hai đứa chung chăn chuyền nhau chung điếu thuốc
Anh hiểu cho tôi dẫu rằng mình nhà binh
Nhưng cũng đôi khi mình mơ mộng một lần
Những đêm nằm thương tình thơ ngây đã qua
Lòng buồn nhiều hơn vui
Nên lần đi phép cuối tuần này gặp em.
(Ngô Quốc Linh & Giáng Tiên)
Ngoéo tay nhau thề lòng không đổi lòng
Ngoéo tay nhau thề tình nghĩa mênh mong
Ví dù ông tơ hồng muốn cản ngăn đôi mình
Vững lòng xem tựa như không