Tôi ru em ngọt ngào bằng ngàn câu hát ca dao
Quê hương tôi ngẹn ngào lời ru hơi máu đào
Tôi ru em ngọc ngà được an giấc kiêu sa
Quê hương tôi đậm đà đạn tên vẫn bay qua.
Gặp nhau một buổi chiều
Rồi lại chia tay trong giây phút tạ từ
Đường ra chiến tuyến khi còn vang tiếng nói
Em vẫn nhớ anh luôn
Tờ mờ sương chim rừng vừa cao tiếng hót
Được thư em viết từ chốn quê nhà
Ở đây gió núi mây ngày tháng năm
Lạnh căm căm khi trời chưa nắng
Đến nghe muôn thú hú bên dòng thác reo and lặng lẽ qua đèo
Người ơi nước Nam của người Việt Nam
Vì đâu oán tranh để lòng nát tan
Đây bến Hải là nơi ngăn cách đôi tình
Đứng lên tìm chốn yên vui thanh bình
Đêm nay nhìn trăng thượng tuần
Mùa trăng của ngày xưa
Bọn mình chia tay tôi về khu chiến
Nàng sống nơi đô thành
Lâu chẳng gặp nhau nhưng khó quên.
Buồn thì nhớ không buồn thì lại vui mơ đêm kinh đô ngày đó
Đã lâu rồi từ khi sông núi ngăn đôi nẻo khổ
Bước chân đi mà không biết xuân qua đã mấy mùa.
Đêm dần buông lúc rừng vừa ngủ yên, lúc trăng soi đầu núi
Nhìn không gian lòng tôi như khói trắng, mây trắng buồn nhẹ trôi
Thương nhớ lại người em xưa gánh đạn hôm nào cho chiến binh
Nhưng nửa xuân vội đi theo khói chiến dở dang trong cuộc đời
Đêm nay mưa buồn lặng nghe mưa rơi xa vắng nghẹn ngào
Ngoài trời vẫn mưa, mưa rơi rơi trên lá, mưa lạnh giá tim ai
Tôi gặp anh bằng thao thức con tim giấc mơ vui tàn đêm
Tôi nhìn anh bằng đôi mắt trăng soi bằng ánh sao trên trời
Và đường vào tình yêu ôi đã bao lần khát khao
Tôi như con chim vươn cánh lướt mây chiều
Vì đã biết thương nhau nhặt cây cành khô héo xây tổ ấm tình yêu
Thấm thoắt một năm hè nay lại về
Sắp phải xa bạn lòng tôi tái tê
Ve kêu não nề, phượng rơi ngập lối
Trường xưa lớp cũ luyến nhớ đầy vơi.