Tôi kể anh nghe câu chuyện tâm tình của đời chinh nhân
Đêm hành quân xưa tôi đã quen người em nữ quân nhân
Tuổi nàng vừa tròn, thơ ngây đôi chín tuổi tôi phong trần hơn
Bốn năm rừng sâu, bốn năm trên đồi núi
Mình gặp nhau đây lúc quê hương lửa dậy
Nhắc đến tên em anh cảm thấy buồn
Những lúc cô đơn anh càng mến thương
Tâm tư biết ngỏ cùng ai, thức đêm mới biết đêm dài
Tình nhân em hỡi có hay.
Ngâm thơ:
Chiều xưa nắng nhạt lưng trời
Lời ca ân ái cho người ái ân
Bây giờ vai áo phong trần
Đường xa có nhớ cố nhân cuối trời
Chiều mưa cuối mùa một lần hành quân tiến qua làng xưa
Bao nhiêu ngỡ ngàng bao nhiêu kỷ niệm vụt khơi lên thương nhớ
Cây đa xưa còn đó nghiêng nghiêng bên thành miễu bơ vơ khung trời tím
Con sông xưa vẫn chảy như tim anh vẫn nhớ năm tháng không nhòa
Tôi ở biên giới xa về thăm một người
Mà yêu thương và tâm tư đã chất ngất lên cao
Dáng em năm nào tiễn chân người yêu
Bước chân vào lính tiễn đưa người tình.
Hôm xưa mới quen trên đường khuya phố buồn ngỡ ngàng gọi tên em
Khi quen đã lâu ngày tình yêu chớm nở
Em tặng anh chiếc khăn xinh.
Cài then quán ấm, đốt thêm lửa hồng
Trời phong kín rồi người ơi cho qua đêm
Trót yêu đời lênh đênh sông hồ
Đời thành thơ khi vai áo nhuốm phong sương
Đã thương nụ hoa xưa đơn côi
Sẽ làm mưa tưới cuộc đời hoa tươi mãi.
Con đường xưa em đi Châu Kỳ
Ngày xưa Trương Chi sống cô đơn
Lênh đênh với con đò giữa dòng sông sâu
Khách qua nơi đây mấy kẻ hay
Cuộc đời anh nghệ sĩ giọng tiêu ngàn sầu.
Ngâm thơ: Cho tôi sống lại một thời thơ ấu, một thuở vàng son chẳng biết sầu
Quê hương yêu dấu giờ xa thẳm, tôi vẫn yêu anh đến nghìn sau