Tôi viết lên đây riêng hỏi một người còn thương tôi không?
Đêm đêm gối tay nghe tim vấn vương những chuyện của lòng
Xin cho khoảng tay anh còn gần em mãi mãi để yêu thương còn xanh
Những kỷ niệm đẹp màu không nhuốm thương đau
Lối về thôi tê tái giữa trời đêm không trăng sao.
Một chiều mưa gió rơi trên núi đồi ướt đôi vai người lính
Đường về dừng chân trên đồi hoa tím viết lên câu chuyện lòng
Đã bao lần đi, băng mình trong sương gió, mong ngày vui chiến thắng với nét môi em cười
Trong nắng ban mai, cho đời tươi tươi sáng tình thắm duyên nồng.
Thấy hoa mai nở biết xuân về đây
Mười hai tháng qua mơ một mùa này
Bạn bè bôn ba khắp hướng
Thấy xuân về trên miền quê hương
Ta được phút tương phùng yêu thương
Đêm nay ta chuốc cho say, cạn hết men cay
Ta quên bao khói lửa mịt mù còn vương trên lớp chiến y
Quên lúc chân đi bên hầm chông bờ lau bãi mìn
Đường gập ghềnh xuyên rừng núi.
Sông lạnh đò vắng neo chờ ai
Mong đợi người lâu rồi người ơi
Đây tiếng chuông vọng xa xôi
Đây bến đưa về nơi nơi
Đây dòng Hương muôn đời.
Người đứng trông một người lên xe hoa
Nghe tim nức nở và lòng xót xa
Nhìn em đi lệ thắm hoen mi
Lời thề xưa người nỡ quên đi
Để tàn theo phút giây biệt ly.
Ngày đầu một năm, giữa tiền đồn heo hút xa xăm
Có người lính trẻ, đón mùa xuân bằng phiên gác sớm
Lại một lần xuân, trên miền xa cát đá khô cằn
Chúc anh năm này, lập kỳ công trên bước đấu tranh.
Tôi mang một trái tim một trái tim cô đơn lạnh lẽo bao năm rồi
Tôi mang một trái tim một trái tim cô đơn từ lúc em đi rồi
Tôi không ngờ chính em vội bỏ tôi ra đi chẳng nói câu chia ly
Cánh chim bay rồi mấy khi quay về
Đời tôi cô đơn mang nặng bao nỗi ê chề
Thực tế thì anh đây rất nghèo
Không được như lòng em ước mơ
Anh chẳng cao sang quyền quý
Danh vọng tựa áng mây bay
Anh chỉ là thư sinh nghèo
Tôi trở về thành phố
Làm khúc hát một mình
Buổi chiều chưa ngã xuống
Bóng đêm còn viễn chinh