Tôi trở về thành phố
Làm khúc hát một mình
Buổi chiều chưa ngã xuống
Bóng đêm còn viễn chinh
Ngày xưa Trương Chi sống cô đơn
Lênh đênh với con đò giữa dòng sông sâu
Khách qua nơi đây mấy kẻ hay
Cuộc đời anh nghệ sĩ giọng tiêu ngàn sầu.
Ngâm thơ: Cho tôi sống lại một thời thơ ấu, một thuở vàng son chẳng biết sầu
Quê hương yêu dấu giờ xa thẳm, tôi vẫn yêu anh đến nghìn sau
Quay về thuở xui ta gặp gỡ đổ vỡ duyên mình
Anh với em vui những ngày vui chưa hết
Lúc môi dày dấu vết
Rồi tay vẫy tay đoạn đời đôi nơi ấy.
Đêm đêm mình ta riêng bóng
Ưu tư một nỗi hoài mong
Mưa rơi đường xưa ướt thấm
Mây bay bay mãi ngàn năm.
Chiều qua em đợi anh
Khi thành phố lên đèn đìu hiu bên thánh đường
Người thương đi tìm nhau
Hẹn hò sao quá ngắn đợi chờ sao quá lâu.
Thôi bây giờ xin trả lại cuộc vui ngày thơ
Xin trả lại công viên xưa ta đón ta chờ
Với nụ hôn thuở nao và cuộc tình ta đã trót trao.
Biết anh còn yêu em không
Hay là vô phước em mang sầu đau
Biết anh còn yêu em không
Hay là nước cuốn tình trôi xuôi dòng
Tôi xin hỏi người
Tại sao người nghèo lại lắm kẻ xót thương
Và cớ làm sao những kẻ giàu sang
Có người đôi lần hay chịu tiếng dèm pha.
Thuở ấy tóc nàng chưa chấm ngang vai
Mắt tôi chưa vương bụi đời
Tuổi thơ nhìn đời như giấc mơ hoa
Mối tình đẹp như câu ca.