Rừng hoang đẹp nhất hoa màu tím
Chuyện tình thương nhất chuyện hoa sim
Có người con gái xuân vời vợi
Tóc còn ngăn ngắn chưa đầy búi.
Vào cuộc yêu đương ngày đó em vừa qua tuổi tròn trăng
Còn chàng đôi mươi mộng mơ biết nhau trên con đường vắng
Ngày đó vẫn nhớ chiều mưa rơi cùng trú dưới quán nghèo thơm xua
Chàng đã khép nép làm quen em hỏi thăm bâng khuâng làng xóm
Tôi kiếp độc thân từ lâu chưa có tình xa hay tình gần
Gác trọ cô quạnh đèn khuya hiu hắt nỗi niềm buồn đơn côi
Đời thường mơ ước nhà cao lụa gấm quyền quý sống ngựa xe
Tôi đời thư sinh nghèo vận may chưa tới biết làm sao đây.
Mình tôi lang thang trong đêm
Qua từng ngõ hẹp tìm tình yêu cho tình yêu
Tìm ai trong khi đêm nay
Tôi là cuối cùng người còn đi giữ phố phường.
Đang lúc nửa đêm tôi đánh mất người yêu
Có ai tìm thấy nhớ xin mang trả dùm
Người ấy của tôi thường hay đón mộng ngoài trời
Chạy theo tiếng gọi một người chẳng xót thương gì tôi
Anh nói rằng anh sẽ về thăm quê miền trung
Dù năm tháng dài đường xa lạnh lùng
Dòng sông hương còn trôi, vừng trăng xưa còn soi
Sao không thấy anh về thăm anh ơi
Lỡ yêu rồi sao không thành duyên nợ
Hai hướng đời nên cúi mặt làm ngơ
Nhưng hôm nay đối diện, thật chẳng ai ngờ
Đường dĩ vãng vẫn còn ôm nhung nhớ
Sao em nỡ đành, nỡ đành quay mặt ơ thờ
Để tình ta như giấc mơ
Chuyện kể tiếp rằng người con gái năm tháng ôm sầu đau
Mối tình dở dang lòng chua xót bởi ngăn cấm gia đình
Tuyệt vọng quá nên một đêm băng giá nàng đã quyên sinh bên đồi thông lạnh
Tình duyên không thành người yêu ơi xin hiểu thấu đời em vì chàng.
Mình gặp nhau như lúc mới quen ban đầu cớ sao anh ngại ngùng
Nhà tôi đơn côi mời anh ở lại
Kể chuyện tha phương chưa lần phai nhớ thương.
Biết rằng anh còn từng đêm thức mơ nhiều lắm
Những đêm chòi vắng vì sao soi đường anh về
Để một người đi giữa lòng đai dương sóng vỗ muôn trùng
Cho em anh nhớ khi xưa một đêm cầm tay nói tạ từ thấy buồn thêm