Mưa rừng ơi! Mưa rừng
Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng mưa buồn vì tình đời
Mưa sầu vì lòng người duyên kiếp không lâu
Rừng hoang đẹp nhất hoa màu tím
Chuyện tình thương nhất chuyện hoa sim
Có người con gái xuân vời vợi
Tóc còn ngăn ngắn chưa đầy búi.
Lỡ yêu rồi sao không thành duyên nợ
Hai hướng đời nên cúi mặt làm ngơ
Nhưng hôm nay đối diện, thật chẳng ai ngờ
Đường dĩ vãng vẫn còn ôm nhung nhớ
Sao em nỡ đành, nỡ đành quay mặt ơ thờ
Để tình ta như giấc mơ
Chuyện kể tiếp rằng người con gái năm tháng ôm sầu đau
Mối tình dở dang lòng chua xót bởi ngăn cấm gia đình
Tuyệt vọng quá nên một đêm băng giá nàng đã quyên sinh bên đồi thông lạnh
Tình duyên không thành người yêu ơi xin hiểu thấu đời em vì chàng.
Mình gặp nhau như lúc mới quen ban đầu cớ sao anh ngại ngùng
Nhà tôi đơn côi mời anh ở lại
Kể chuyện tha phương chưa lần phai nhớ thương.
Biết rằng anh còn từng đêm thức mơ nhiều lắm
Những đêm chòi vắng vì sao soi đường anh về
Để một người đi giữa lòng đai dương sóng vỗ muôn trùng
Cho em anh nhớ khi xưa một đêm cầm tay nói tạ từ thấy buồn thêm
Anh gặp mưa đến chỗ hẹn
Cho dù mây đan khắp lối
Nhưng khi đã tôn em làm thần tượng
Thì anh lại sợ em buồn vì sao anh không đến
Cho nên dẫu mưa giăng trời
Không làm anh ngại đến đâu
Lặng lẽ bước đếm bước đi âm thầm
Tâm tư này trót mang ân tình trong mắt em
Ngày xưa em nói nẻo vào yêu chung lối em nguyền thương anh suốt đời
Xuôi dòng tâm tình thuyền yêu đưa chúng mình tròn vòng tay anh với em.
Ngàn ánh mắt tìm nhau nguyền ước miếng trầu xanh em nói em yêu anh
Nguồn nước vẫn về khơi mình mãi mãi đẹp đôi hoa thắm môi cười.
Hôm lên đường đổi về đơn vị mới
Không đến giã từ em đã ra đi tình cờ
E biết được tin tránh sao vương vấn buồn
Ngày phút chia ly luyến lưu thêm nhiều nữa.
Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa, từng hạt rơi
Gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang
Em gối tay tôi để ôn chuyện xưa cũ gói trọn trong nổi nhớ.