Lỡ yêu rồi sao không thành duyên nợ
Hai hướng đời nên cúi mặt làm ngơ
Nhưng hôm nay đối diện, thật chẳng ai ngờ
Đường dĩ vãng vẫn còn ôm nhung nhớ
Sao em nỡ đành, nỡ đành quay mặt ơ thờ
Để tình ta như giấc mơ
Chuyện kể tiếp rằng người con gái năm tháng ôm sầu đau
Mối tình dở dang lòng chua xót bởi ngăn cấm gia đình
Tuyệt vọng quá nên một đêm băng giá nàng đã quyên sinh bên đồi thông lạnh
Tình duyên không thành người yêu ơi xin hiểu thấu đời em vì chàng.
Mình gặp nhau như lúc mới quen ban đầu cớ sao anh ngại ngùng
Nhà tôi đơn côi mời anh ở lại
Kể chuyện tha phương chưa lần phai nhớ thương.
Biết rằng anh còn từng đêm thức mơ nhiều lắm
Những đêm chòi vắng vì sao soi đường anh về
Để một người đi giữa lòng đai dương sóng vỗ muôn trùng
Cho em anh nhớ khi xưa một đêm cầm tay nói tạ từ thấy buồn thêm
Gặp em trong quán nhỏ, bên kia mưa giông dài
Mắt xanh vương màu nhớ, khi xuân về sớm mai
Em ngồi đan áo rét mưa tuôn suối dạt bờ
Hoa ven đồi nở trắng như mùa nào trong thơ
Cười như tràng pháo cưới, cười như rừng thác đổ
Cười sao trời che tối cho nhân gian thêm bồi hồi
Kìa ai còn đang nổi trôi, ai còn đang đắm đuối
Ai còn tính ngược xuôi, thôi chớ tin ở lòng người
Hãy lắng nghe chuỗi cười còn vang giữa cuộc đời
Đêm ngoại ô từng cơn gió đưa về
Màn đêm lạnh lẽo nhấp nhô bóng người đi
Hỏa châu soi sáng xuyên vào mái tranh
Như ánh trăng thanh huyền mơ
Ghi lại đây quá khứ trong đời đã qua một lần
Yêu nhau thuở ban đầu tôi vừa tròn trăng
Ép cánh hoa yêu ép vào bìa thư xanh
Viết thăm đôi hàng người em tôi mến thương
Cùng chung mái trường xưa với bao nhiêu ân tình
Của thời niên thiếu xin nhớ mang theo theo kỷ niệm vào đời
Một lần yêu nhau thương đau dang dở
bao nhiêu kỷ niệm còn ghi sâu vào tim
Nhớ lúc tiễn đưa đôi ta đứng bồi hồi
Suy tư nhìn không nói tạ từ trong luyến thương
Tháng ngày dần trôi cuộc đời trai chinh chiến muôn phương bước đường xa
Tìm về nơi đây thăm em thì nghe nói nàng đã khoác nâu sòng
Vì tình nước bao lần lệ hoen mi, từng đêm nghe xót xa thương cho dân mình
Giọt buồn còn rơi rơi trên lưng non sông yêu dấu, những giọt buồn quê hương