Gặp em trong quán nhỏ, bên kia mưa giông dài
Mắt xanh vương màu nhớ, khi xuân về sớm mai
Em ngồi đan áo rét mưa tuôn suối dạt bờ
Hoa ven đồi nở trắng như mùa nào trong thơ
Cười như tràng pháo cưới, cười như rừng thác đổ
Cười sao trời che tối cho nhân gian thêm bồi hồi
Kìa ai còn đang nổi trôi, ai còn đang đắm đuối
Ai còn tính ngược xuôi, thôi chớ tin ở lòng người
Hãy lắng nghe chuỗi cười còn vang giữa cuộc đời
“Từ ngày đôi ngả chia xa, em vui nhung gấm lụa là bên ai
Anh về ôm nỗi đắng cay, nâng niu chiếc nhẫn cỏ ngày xa xưa”
Buồn như mái tóc mỗi ngày dài càng dài
Buồn mai sao sánh gió lùa buốt bờ vai
Buồn thương số kiếp lỡ tạo lập hình hài
Bước lạc vào cuộc đời với tên người trong đám người
Nhớ chuyện ngày xưa hai đứa yêu nhau
Trang thư màu xanh bắc một nhịp cầu
Những lần hẹn hò đây đó
Mưa chiều nhạt nhòa con phố
Nép bên nhau ấp ủ mộng đầu.
Một vầng trăng ai nỡ xẻ làm đôi cho người một phương trời
Nắng gió chinh biên anh vui say đời lính
Em ở lại kinh đô ngày chờ đêm lại nhớ
Ánh trăng soi nửa vầng in gối chiếc nửa vầng theo bước anh
Đêm đêm tàn canh song buồn ngàn lá rơi
Anh đi chiều ấy có hồn gió mưa tơi bời.
Gió đưa mây về tiền đồn heo hút
Miền núi đồi rừng xanh
Dẫu xa muôn trùng chẳng ngại thăm anh
Cho lòng vơi thương nhớ
Mai tôi đi rồi em có buồn không em
Khi em mơ nhìn mây trôi trong chiều tím
Mai tôi đi rồi hai đứa mình hai nơi
Em có buồn không em khi thiếu tôi trên đường đêm.
Thôi nhé về đi em buồn chi
Lưu luyến càng thêm đau người đi
Một trời tang khổ nhuốm đau thương
Người trai chốn sa trường
Hàn gắn tình mến thương.
Cơn mê này xin trả lại cuộc vui ngày thơ
Mi ướt mềm sao chia ly môi thắm nụ cười
Trong vòng tay trắng tay ngờ đâu rằng ngày vui của em