Chiều Thủ Đô nô nức trên hè phố
Bóng giai nhân trong gió chiều như cuốn đùa vui
Chiều Thủ Đô như đóa hoa tươi cười với muôn người
Từ lâu, không gặp gỡ thương và nhớ nay mới được gần nhau
Trời cao, mây trắng lạnh lùng đã bỏ nát đôi tim
Anh ơi, đến bao giờ chúng mình thành đôi chim
Trong nắng sớm ban mai dưới bầu trời êm đềm
Để cùng trao nhau từng hơi thở
Thương yêu hờn dỗi như những ngày đầu tiên
Hai mươi năm gặp lại thời gian tưởng đã dài
Yêu dấu phai mờ chợt lên những giấc mơ
Em vẫn đẹp như hôm nào
Hương tóc ngọt ngào gọi tình xưa lên cao
Tình yêu gõ cửa bên ngoài chờ tôi
Như giục như hối lẳng lơ gọi mời
Sau lần đó tưởng là thôi, ai ngờ vẫn gõ hồn tôi
Làm đổi thay tất cả tôi rồi
Mười năm rồi còn gì, anh nỡ đành quên tôi
Không một lần nhắc nhớ, đau biết mấy người ơi
Mười lần hè trôi qua, mười lần hoa phượng nở
Đỏ như máu tim tôi, từng cánh rơi lẻ loi
Từ xa tôi về phép hai mươi bốn giờ
Tìm người thương trong người thương
Chân nghe quen từng viên sỏi đường nhà
Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ
Và người yêu đứng chờ ngoài đầu ngõ bao giờ.
Sau bao ngày đi chinh chiến
Tôi trở về thăm xóm đạo vẫn âm thầm
Trên con đường này ngày xưa ai đón ai đưa
Ngờ đâu duyên chẳng chung đầu
Đành để hai đứa hai nơi
Anh đi giết thù để lại giây phút xa em
Người đi mãi đi để chết người ở lại
Vào chuyện khi xưa hai đứa mới quen nhau lòng chưa biết buồn
Một lần thơ ngây mất đi trong tim ta còn thương suốt đời
Những lúc hoàng hôn rơi anh kể chuyện nghe buồn vui có nhau
Phố lên đèn mình đi giữa kinh đô bao nhiêu kỷ niệm chỉ còn nét u buồn
Người ơi chuyện xưa Điệp yêu Lan tha thiết
Khấn xin ơn trời cao khép đôi tim vào nhau đến khi bạc đầu
Lòng người thầm ước, mà số kiếp long đong
Lòng trời nào thấu, nên đành lỡ chuyện lòng
Nào ngờ chàng say mê sang giàu phụ tình nhau ôi quá thương đau.
Có một đêm mưa khơi tình xưa
về giữa lúc tâm tư đang sầu lắng
Mưa rơi nức nở lòng chợt nhớ một người
Mà dĩ vãng ngày nào đã trao nhau tiếng yêu dương ngọt ngào