Cánh Thư Ướp Hoa Rừng

Biết chăng thư này tràn niềm mến thương
Làm ta vấn vương viết khi gối trên đầu súng
Những khi chiều buông nhớ nhung người thương
Chốn xa xôi ngàn phương chỉ mong rằng em không buồn vì chia ly
Yên lòng người chiến sĩ nhhững ngày biệt ly

Phép Nhiệm Màu

Một người lính trẻ bốn năm rừng xa bốn năm chưa về nhà
Thương cha nhớ mẹ thương đàn em bé hỏi nhau anh về chưa
Anh chưa về đâu như chuyện thần tiên em ước
Từng đêm trời thắp sao xa
Có nhớ đến anh xin tiên ban phép nhiệm màu
Anh em sẽ về trong giấc ngủ em ngoan.

Đường Về Miền Trung

Thấm thoát là đây mười hai trăng gầy đôi ngả phân ly
Từ lúc chia tay ở nơi phương này lòng vẫn nhớ thương đầy
Gập ghềnh cheo leo núi cao hiểm nghèo đây Trường Sơn heo hút
Chốn đây mây nhiều nắng sớm mưa chiều làm tôi thêm mến yêu.

Buổi Chiều Quê Hương

Buổi chiều quê hương nằm nghe súng nổ
Và nghe tiếng trẻ reo vui nơi đầu ngõ
Buổi chiều không mây mộng vàng trên cây
Gió chiều xôn xao đưa diều nhẹ lên cao

Giã Từ Bạn Thân

Còn gì nữa đâu bao giờ gặp nhau
Những lời thở than hằn nỗi thương đau
Không gian như buồn xám lạnh
Vì tình người dứt không đành
Ngậm ngùi bên lòng canh cánh

Tình Yêu Nào Đêm Nay

Ngày qua thật thấp sương vây quanh núi đồi
Cao nguyên pha sắc lạnh đi vào tối
Chợt lên nét suy từ nghìn đêm rồi
Miệt mài bến phương trời còn tuổi nào rong chơi

Chuyến Xe Cuối Cùng

Hôm nao hẹn hò trong lòng phố
Người con gái kinh đô làm quen anh lính rừng
Mến nhau rồi yêu nhau từng biết nẻo đường về
Nên phố lớn bao lần rồi mòn gót chân quen.

Đêm Nằm Cao Ốc

Trời khuya lặng lẽ trên chốn cao sang gió từ xa về khẽ
Vầng trăng chơi vơi ánh đèn buông lả lơi giăng ngàn nơi trên đường phố
Người trong mộng thân an giấc kiêu sa đã cài then cửa đóng
Ngờ đâu trong đêm có người mơ ấm êm nhưng đời chưa cho được tròn.