Buổi chiều quê hương nằm nghe súng nổ
Và nghe tiếng trẻ reo vui nơi đầu ngõ
Buổi chiều không mây mộng vàng trên cây
Gió chiều xôn xao đưa diều nhẹ lên cao
Còn gì nữa đâu bao giờ gặp nhau
Những lời thở than hằn nỗi thương đau
Không gian như buồn xám lạnh
Vì tình người dứt không đành
Ngậm ngùi bên lòng canh cánh
Ngày qua thật thấp sương vây quanh núi đồi
Cao nguyên pha sắc lạnh đi vào tối
Chợt lên nét suy từ nghìn đêm rồi
Miệt mài bến phương trời còn tuổi nào rong chơi
Hôm nao hẹn hò trong lòng phố
Người con gái kinh đô làm quen anh lính rừng
Mến nhau rồi yêu nhau từng biết nẻo đường về
Nên phố lớn bao lần rồi mòn gót chân quen.
Trời khuya lặng lẽ trên chốn cao sang gió từ xa về khẽ
Vầng trăng chơi vơi ánh đèn buông lả lơi giăng ngàn nơi trên đường phố
Người trong mộng thân an giấc kiêu sa đã cài then cửa đóng
Ngờ đâu trong đêm có người mơ ấm êm nhưng đời chưa cho được tròn.
Ồ đêm vui hết rồi
Còn lại anh với tôi giữa phố khuya thưa người
Nhìn mây trôi cuối trời
Mà lòng tôi mất vui trách gì anh biếng cười.
Có ai về thành phố cho tôi nhắn đôi lời
Đôi lời về người em gái thơ trọn đời thương và nhớ
Nhớ thương anh chiến sĩ bỏ quên bao suy nghĩ
Chuyện tình xưa đã ghi!
Mười năm rồi còn gì, anh nỡ đành quên tôi
Không một lần nhắc nhớ, đau biết mấy người ơi
Mười lần hè trôi qua, mười lần hoa phượng nở
Đỏ như máu tim tôi, từng cánh rơi lẻ loi
Từ xa tôi về phép hai mươi bốn giờ
Tìm người thương trong người thương
Chân nghe quen từng viên sỏi đường nhà
Chiều nghiêng nghiêng nắng đổ
Và người yêu đứng chờ ngoài đầu ngõ bao giờ.
Sau bao ngày đi chinh chiến
Tôi trở về thăm xóm đạo vẫn âm thầm
Trên con đường này ngày xưa ai đón ai đưa
Ngờ đâu duyên chẳng chung đầu
Đành để hai đứa hai nơi
Anh đi giết thù để lại giây phút xa em
Người đi mãi đi để chết người ở lại