Chiều nao, tiễn nhau đi khi bóng ngả xế tàn
Hoàng hôn đến đâu đây màu tím dâng trong hồn ta
Muốn không gian đừng trôi, níu đôi chân thời gian
Ngừng trôi cho giây phút chia ly này kéo dài
Trước khi phân kỳ, ước sao cho tàu đừng đi
Vào mùa Lập Đông tôi đến xứ hoa đào mến thương hơn tình nhân
Đà Lạt đón chào nhạc rừng thông vi vút buông tiếng hát tri âm
Như nức nở mặt hồ Xuân Hương đã chứng minh nhiều khách thở than
Gió ngang tàng lầm lì hôn tay súng đây chinh nhân một phiên gác lạnh lùng
Quê hương ơi, đồng sâu đất khô cằn vùng đau chiến chinh
Tôi lớp người hẹn hò một lần đi khi đất mẹ đau buồn vì chia đôi
Nghe hồn thương nhớ lên ngôi giữa quê hương chưa im tiếng súng.
Lời theo trình bày của ca sĩ Phương Dung
Nhớ một hôm nao pháo nổ rền bên giàn hoa tím
Tiễn người em tôi qua bến duyên xa màu nắng vàng
Mùa mưa lần trước anh về đây ghé thăm tôi
Tình xưa bạn cũ gặp nhau đêm ấy mưa rơi
Tách cà phê ấm môi
Mình ngồi ôn lại những phút vui trôi qua mất rồi
Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa, từng hạt rơi
Gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang
Anh gối tay tôi để ôn chuyện xưa cũ gói trọn trong tuổi nhớ.
Thôi em hãy đi về vĩnh biệt kể từ đây
Còn luyến lưu làm chi còn vấn vương làm gì
Ai thật lòng yêu ai đến bây giờ mình đã biết
Chuyện tình đôi ta em hãy xem là huyền thoại
Trong nghìn đêm qua, nghìn đêm anh đi xa nhà, xa em
Nghe thấp thỏm chân đi từng bước nhỏ
Hãi hùng giăng khắp ngõ trên đồng ruộng âm u
Đưa anh vào vùng kích quân thù.
Ai biết ai vì đời cùng ngược xuôi chung lối mòn
Ngày tôi hai mươi tuổi, em đôi tám trăng tròn
Đêm lạnh còn chăn đơn gối lẻ
Chưa buồn khi canh vắng khép đôi mi.