Nhớ hôm nào đôi ta chung một đường lúc buồn vui có nhau
Thời thiếu niên như đàn chim đua hót dưới mây trời thắm hồng
Câu chuyện lòng như giấy học cho xong chưa từng gợn sóng nhớ lần người bảo tôi
Ngày mai đây mình chung chí hướng tìm vui với kiếp làm trai chốn sa trường.
Đời từ muôn thuở tiếng mưa có vui bao giờ
Chuyện lòng tui kể cách na Nàng là trinh nữ tóc buông kín đôi vai gầy
Một làn môi đỏ mắt chưa vướng đau vì ai
Chân son gót nhỏ đi tìm hương phấn cho đời
Trời xanh đã an bài.
Gác trên chòi cao, vào nửa khuya nhớ trăm sự tình
Mau như giấc ngủ, chợt nhìn thương áo lính cách biệt đời học sinh
Đôi lần thoáng buồn, mỗi năm nhìn hoa phượng mà tiếc cho một thời.
Người đi đi ngoài phố, chiều nắng tắt bên sông
Người đi đi ngoài phố, bóng dáng xưa êm đềm
Thành ghế đá chiều công viên
Ngày xưa, ngày xưa, ngày xưa đã hết rồi
Ngày xưa Nguyễn Triệu Lưu Thần gặp tiên
Mải vui nhớ chi đến miền trần gian
Trước đêm đọc bài thơ Lưu Nguyễn
Lúc xuân về ngát khói hương trầm
Mộng gặp tiên nàng tiên thương mến anh thầm gọi em.
Mai sớm em đi lòng anh ước gì
Nhìn sầu dâng kinh kỳ thôi chớ buồn anh ơi
Đừng luyến tiếc mà chi cho khổ lòng kẻ ở người đi.
Về đồi thông hôm nay đến thăm ngôi mộ em phút tiêu sơ
Xót xa thay bình nhang xưa đã vỡ mà thân xác thì tan
Trời ơi trời lắm cơ cầu đem nàng đi sớm
Nàng thôn binh thời chưa hết lúc đời chưa yên.
Ngày này ba năm trước tiễn chân người ra sân ga bé nhỏ
Từ giã áo thư sinh anh vào nghiệp lính gói trang hành trình
Khi tiếng còi vang xé tan đêm trường tàu xa khuất bóng
Giờ phút chia tay ôi buồn biết mấy, luyến thương tràn đầy.
Đêm chưa ngủ nghe ngoài trời đổ mưa, từng hạt rơi
Gác nhỏ đèn le lói bóng dáng in trên tường loang
Em gối tay tôi để ôn chuyện xưa cũ gói trọn trong nổi nhớ.