Đường trơn lầy trắc trở trên miền đất lạ đêm di hành chưa qua
Hồn dâng thiết tha thương em người phố nhỏ
Hơn một lần mưa đổ nẻo đường tình biết nguôi sao.
Đã nhiều đêm rồi sao không thấy hỏa châu sáng như ngày nào
Đã nhiều đêm rồi dưới thung lũng sâu cũng thưa tiếng súng
Ngày bình yên rồi sao chiến tranh đã tàn hôm nào
Mà bao đêm chẳng thấy lơ lửng trên trời cao
Những trái châu màu máu sáng tỏ đêm trường
Cho ta thấy rõ vết thù hằn trên quê hương.
Em còn ở quanh đây, hay em đã đi xa rồi
Em xa vùng biển vắng, hay em lên miền núi cao
Áo tím em còn tím, như màu hoa tím rơi
Má em còn hồng đỏ, như lần đầu ta yêu nhau
Có những cánh buồm lạc hướng tâm hồn dạt sóng đi xa
Lênh đênh sông hồ để bến mong chờ từ bao năm qua
Sao đi đi mãi không lạnh con tim
Cho đây thương đấy bao giờ thôi quên
Ai nhớ ai tìm trong giấc êm đềm tha thiết gọi tên
Đêm tối trời chờ giặc trông hỏa châu rơi
Anh thả hồn ngược về dĩ vãng xa xôi
Những đóm hỏa châu le lói trên tuyến đầu
Như mắt em rưng sầu đầu thu năm đó
Sương gió trên quê hương
Đưa tiễn nhau xa trường níu buồn nhớ thương.
Mặc áo lính mấy năm ân tình mới hiểu chuyện nhà binh
Ta thương nhau những người chung mầu áo, chấp nhận sự gian lao
Có lần vui lúc buồn đời mình ngàn hướng
Phiêu bạt như cánh diều mà ta mến thương nhiều.
Đêm trắng đêm buồn chuyện mình
Từ khi mang nghiệp lính
Chân đã đi qua miền xa lạ mặt
Ta tìm vui đời sương gió
Nên bỏ lại sau lưng người bạn tình đêm xõa tóc mong ai?
Em đến thăm anh ngày mưa rơi nhiều
Dù đường Quang Trung xa vời đâu ngăn được tình yêu
Vì người em thương đang tranh đấu cho quê hương
Nắng gió nơi thao trường trui rèn đời phong sương.
Tôi trở về đây giữa mùa nắng hanh vàng
Tha La buồn quạnh quẽ cô liêu
Bao năm qua đổ nát tiêu điều
Tha La ơi thương nhớ trăm chiều
Rưng rưng buồn nhìn mái lá liêu xiêu.
Bỏ lại nơi trường xưa biết bao nhiêu kỷ niệm
Bỏ lại nơi trường xưa mối tình thời áo trắng
Mai khoác áo chinh y như bao lớp trai hùng
Đời tôi vẫy vùng trên khắp nẻo quê hương.