Bỏ lại nơi trường xưa biết bao nhiêu kỷ niệm
Bỏ lại nơi trường xưa mối tình thời áo trắng
Mai khoác áo chinh y như bao lớp trai hùng
Đời tôi vẫy vùng trên khắp nẻo quê hương.
Đêm nay ta trút cạn niềm tâm sự
Vì sớm mai này mỗi đứa một nơi
Anh về nơi đất mũi vùng đất cuối trời
Tôi lên miền cao nguyên đất đỏ mù sương.
Thơ: Ngày xưa dạo gót, vẫn ngân hoài
Mến nhạc, yêu đàn tôi chớ ai?
Lãng tử, nghệ nhân nơi gió bụi
Kim chi, ngọc diệp chốn trang đài.
Thơ: Người ơi xin hãy cố quên!
E lòng lại nhớ thương thêm trăm lần
Dòng đời là chuỗi phong trần
Là chùm tiếc nuối khô cằn đời nhau.
Hoàng hôn theo nắng tắt cô liêu
Riêng bóng tôi ngồi trong quán chiều
Đường xưa đâu có khác bao nhiêu
Nhưng người xưa đã xa tôi nhiều
Chiều về êm êm, đơn côi gót mềm
Một mình đăm chiêu, nghe thương nhớ nhiều
Công viên mỹ miều, nay còn đâu nữa dáng xưa
Đời tôi vui nghiệp lính, bạn với chiếc ba lô, núi rừng nơi hẹn hò
Nhiều đêm tôi gục đầu, nhìn quê hương khói lửa đau xót niềm tâm tư
Trên bước đường hành quân nếu một mai người trai chinh chiến chốn biên cương
Gió bụi đường miệt mài, hiến trọn một cuộc đời thì xin gọi đến tên tôi một lần
Mình về thành phố đây rồi, chốn ăn, chốn vui lạ mặt đời
Cho bỏ gian lao ngần này phép rong chơi
Rủ phong sương đầy áo mà lòng nghe ước muốn lên cao
Mình chung vui đêm này cho cạn chén nồng say
Rồi ngày mai đây đường mây xa cách rồi
Mà lòng nghe bồi hồi ngồi đây sao không nói
Ba đứa ngó xa xôi.
Sau lần hành quân anh lại về phố nhỏ thăm em
Con đường Duy Tân vẫn hàng cây rợp bóng mát
Nhớ năm xưa anh đàn em hát bài hát tương phùng
Nhưng rồi anh lại xa em nghìn trùng
Thân trai thề nung chí vì non nước anh đi.