Chuyện tình mình là thoáng mây trôi
Lúc gần nhau đã mất đi rồi
Kỷ niệm đầu còn giữ trên môi
Nhưng cuộc tình là giây phút thôi
Chiều lại chiều nghe vẳng tiếng, tiếng kinh buồn
Chiều lại chiều nghe vọng đến những hồi chuông
Câu kinh buồn chiều lại chiều vang trong lòng nhân dân mình
Miệt mài cầu, cầu kinh
Đang miệt mài cầu, cầu xin, xin yêu thương.
Thà đừng quen nhau quen nhau mà làm chi
Thà đừng quen nhau quen nhau rồi biệt ly
Thà đừng yêu nhau khi yêu cho những gì
Cho hết tuổi xuân thì làm hoen ướt đôi mi
Chiều nhẹ rơi trên phím
Tôi hát cho người tôi hát cho mình
Trên cây đàn vỡ tôi dệt thành tơ
Lời đầu cho tình lời cuối cho mình
Chiều nay mưa bay bay
Người xưa ấy bỗng đâu lại về
Tình xưa ấy vẫn nghe tràn trề
Ngàn thương nhớ chất trong tim này
Với u buồn
Trời mưa không chúa nhật buồn
Lòng rưng rưng như lệ tuôn
Thời gian đi trong tủi hờn
Mà nỗi đau nhói lên từng cơn
Trời giăng mây chúa nhật buồn
Trời hôm nay xám cả lòng
Kìa chiếc lá đâu lạc bay vào phòng
Còn buồn hơn.
Một ngày nào anh sẽ chết đi
Hoa phủ đầy mồ, em chít khăn sô
Đứng bên mộ chàng lệ ứa hai hàng
Trước giờ để tang em khóc khôn cùng
Khi ấu thơ ngồi trong bóng trăng nhìn theo áng mây đưa
Nghe má ba kể trong ánh trăng cuội đang sống say sưa
Rồi thôn xóm bừng lên tiếng reo hoà theo khúc ca ngân
Tiếng ngây thơ bầy em múa ca mời trăng thu xuống trần.
Ai xui mình quen biết nhau
Thì gây khổ đau nếu duyên không thành
Quen nhau lần đầu biết tên
Lòng này đã ghi đến về mộng mơ
Thấy chi anh, trong cơn mộng ảo
Trời ban trưa nắng đổ thật gần
Anh đến đây cho đời mơ ước
Nắng lên đầy, gò má hây hây