Sài Gòn bây giờ buồn không ẹm?
Và em còn hong tóc bên thềm
Em còn đợi chờ ngoài hiên vắng
Em còn gội nắng trong sân trường
Thành phố nào nhớ không em
Nơi chúng mình tìm phút êm đềm
Thành phố nào vừa đi đã mỏi
Đường quanh co quyện gốc thông già
Chiều đan tay nghe nắng chan hòa
Nắng hôn nhẹ làm hồng môi em
Mắt em buồn trong sương chiều anh thấy đẹp hơn
Nhìn chiều mưa lòng buồn ôi xa vắng
Đôi cánh chim dìu nhau trong gió lạnh
Bao cánh hoa chiều rơi phai úa tàn
Trong tiếng mưa đàn ai như thầm vắng
Chiều nay sớm về với sắc thu đắm u buồn
Cùng gió ngàn với sương thu mờ buông
Ai có về nẻo xưa
Cho nhắn cùng người xưa.
Đêm qua trong giấc ngủ
Chợt thấy em hiện về
Bên anh em nói nhỏ
Em buồn anh em đi.
Một đời người được bao lâu
Một cuộc tình được bao nhiêu
Trong hương yêu nước mắt rơi nhiều
Mà nụ cười chẳng có bao nhiêu
Một vạt nắng rơi trên con đường vui
Một hạt máu tươi trong tim đầy vơi
Một lời kinh buồn một vùng tâm hồn
Bước chân dịu vợi nhớ thương vơi
Khi đã yêu anh em không lấy chồng
Thề yêu anh em sẽ không đi không đi lấy chồng
Còn biết tin ai trên quãng đường đời trên quãng đường đời
Ngoài anh đó em còn biết tin ai.
Rồi mai mình vẫn cô đơn
Nằm nghe lời gió chiêu hồn
Nhớ về nghìn đến lang thang
Nghe hồn vọng quá mênh mang
Ngồi đây mà xót thương ta tình yêu vừa mới hôm qua
Nào ngờ giờ cách chia xa thương đời từng bóng đêm dài
Ngày nào còn tới bên nhau mắt môi ôi đầy yêu dấu
Cuộc tình tựa giấc chiêm bao lối quen riêng bước ta nghẹn ngào