Người nỡ quên tôi người đã quên rồi
Năm tháng qua mau chất cao tuổi sầu
Thầm nhủ trong mơ lòng mãi trong chờ
Mây thoáng qua song tình thôi đừng ngóng.
Chiều đi lặng lẽ
Thương nhớ muôn bề
Khi người yêu đã chết
Nhạc thu chưa thấy về
Những khi gió đông reo lạnh lùng
Đường chiều hoàng hôn soi bóng dịu dàng như khơi nhớ thương
Gió reo cánh hoa rơi tiêu điều
Ngập ngừng cầm chân lữ khách luyến tiếc thương đời hoa.
Về thành đô yêu dấu
Bước chân vào tìm hình dáng yêu
Bao tháng ngày qua
Đời sống xa nhà thường thiếu mộng mơ.
Ngậm ngùi bước về, nhà xưa hoang vắng
Vườn cỏ lấp đầy, chiều rưng rức nắng
Ngậm ngùi bước về, thềm rêu phong kín
Một con dế buồn, hát dưới gạch vôi.
Lênh đênh tiếng ca buồn lắng trong chiều khóc nhân gian sầu
Bao nhiêu xót xa hờn oán sẽ mang đến muôn ngàn sau
Quê hương tóc tang lửa khói cho người héo hon chờ mong
Ai đi nhớ nhung thổn thức chia tay ngấn lệ sầu tuông
Một lần yêu ngang trái biết bao nhiêu sầu
Thôi tình yêu đã mất nhớ thương đã nhiều
Lệ tình chan chứa để tiễn đứa nhau
Thôi chia ly từ đây
Như Chiêm Vương xa Huyền Trân
Qua rồi giờ phút đôi vai kề vai
Thôi chia ly từ đây như Ngưu Lang xa người thương
Mong gì còn thấy mắt nhau mơ mộng
Mới thương nhau vẫn nghĩ rằng mình nhiều hạnh phúc
Lúc xa nhau em mới hiểu đời lắm bể dâu
Thuở biết yêu giờ đã qua rồi đành thế thôi còn dám trách ai
Bước đi, bước đi trên nỗi thoáng của đời này
Có một người vừa lầm lỡ duyên đầu
Có một người đày ta xuống mộ sâu
Ngày hôm qua yêu mến cho người
Ngày hôm nay chỉ hờn oán thôi