Chiều tàn trên bến Hương Giang lờ trôi
Bóng chim bay về chân núi xa vời
Chiều tàn trên bến mang theo hoàng hôn
Dòng sông buồn mơ chiếu áng mây hồng
Khóm lau mờ nghiêng mình bên dòng nước.
Nửa đêm anh nghe nức nở, âm điệu bơ vơ đã gọi tên mình
Nửa đêm em nghe đau khổ, ai gọi tên em trong lời êm đềm
Mình gọi tên nhau những hồi buồn rầu, mình gọi tên nhau những hồi khổ đau
Cuộc tình chia ly , trắc trở nghìn trùng,đợi chờ nhau nghe đã thành mịt mùng
Tôi đứng bên này sông, bên kia vùng lửa khói.
Làng tôi đây, bao năm dài chinh chiến, từng lũy tre muộn phiền
Tôi có người vợ ngoan, đẹp như trăng mười sáu, cưới rồi đành xa nhau
Nhớ đôi môi nàng hiền, xinh xinh màu nắng
Má nàng hồng thơm mùi thơm lúa non
Xin chia buồn cùng người cha đêm con chào đời đã không có mặt
Xin chia buồn cùng người em trong đêm tân hôn
Nồng ấm chưa quen đã vội chia ly
Xin chia buồn cùng mẹ già có đứa con trai chết trận chiều nào
Mới vừa trở về quốc kỳ bọc thây.
Người đời nào ai có còn xót thương cho loài hoa tàn
Như một cung đàn lạc phiếm trùng tơ não nùng
Ngày nào vừa đôi tám thì bướm ong dập dìu đón chào
Em nào có ngờ đâu những ngày sau đớn đau.
Mình đưa nhau về lưng triền núi
Mình đưa nhau về cõi xa mù
Bàn chân chim bối rối ngục tù
Đường dài hắt hiu nào quán trọ.
Đêm đã đầy hàng cây ngủ say
Những dấu chân người như dấu chim bay
Theo gió theo mây cuốn đi hình hài
Áo xưa lưu đày buồn đầy trên tay.
Còn lại những gì sau những ngày thêu hoa dệt mộng
Còn trao nhau chi khi tiếng lòng đã hết chờ mong
Tình đã lỡ rồi than khóc hoài thương đau nghẹn ngào
Đời sao cô liêu đau đớn nhiều đắng cay đã nhiều.
Tình ta thôi đã vỡ tiễn người đi khi lệ nhòa
Về thôi hết đêm rồi chìm trong nỗi đau triền miên
Ngày nào tim ai đã giữ hồn tôi trong tình người
Rời xa bao ưu phiền chìm trong những ngày lang thang
Chuyện tình mình là thoáng mây trôi
Lúc gần nhau đã mất đi rồi
Kỷ niệm đầu còn giữ trên môi
Nhưng cuộc tình là giây phút thôi