Đời sống ôi buồn như cỏ khô
Này em thôi cất giấc mơ đi
Khi về tay nhỏ nghe trời rét
Nghe tiếng chim trời khóc nửa khuya
Người đời gọi anh chính danh “Cọp Biển”
Anh đã trót mang danh hiệu dữ dằn
Bởi dưới nước như cá kình
Mà lên cạn như hùm thiêng
Cho nên em sợ có phải không em?
* Tác giả: Anh Nguyên (bút danh khác của nhạc sỹ Nguyễn Văn Đông)
Người yêu mất rồi, còn đâu nữa mà mong
Tình yêu mất rồi, còn đâu nữa trông chờ
Chỉ xin thời gian ngừng trôi một thoáng
Để mình tìm trên mắt ai, trên môi ai
Giọt lệ tình, lời nói yêu mình
Lời nói thương mình ngày xưa ấy
Cho dù dĩ vãng mà thôi người ơi.
Ai đã từng đêm thức đêm mới biết đêm dài
Mơ mộng thật đầy cuộc tình sao vẫn trắng tay
Tâm thư sầu dâng nỗi niềm e ấp
Biết tỏ cùng ai nắng hạn mưa bay
Hỡi người tôi yêu.
Anh lại tìm em trong đêm lạnh giá cuối đông sương phủ đầy
Anh chờ vướn sau đứng bên tường hoa dưới hiên giàn thiên lý
Anh đón em sang như nàng công chúa nhân ngày xuân lãng du
Anh đến bên em ân cần anh khẽ nói mời lại chơi.
Cớ sao không về ngày đi phép tuần vừa qua
Quên hẳn người ta mặt anh sao khó mà ưa
Xin hãy để anh nói có gì mà lôi thôi
Chưa có khi nào anh bê bối.
Dặn hờ em khi muốn lấy chồng
Thì bảo anh qua nói bên nhà
Trước ra kiếm ông mai bà mối
Sang ngỏ ý thưa lên mẹ cha
Và trầu cau mang qua dạm ngỏ.
Thu đến mang lá vàng, tình anh tô khắp yêu thương
Thu đến trong tiếng đàn, dịu dàng khi sương chiều xuống
Anh nhớ chăng những ngày, mộng mơ soi nắng quê hương
Nay đã xa vắng rồi, kỷ niệm xưa mãi vấn vương.
Trời làm cho gió mưa u buồn trên quê hương
Từng đêm tôi cúi xin xin trời thôi mưa rơi
Để cuộc sống yên vui không thù oán không đổ nát
Sống y như là lá hoa ngày tháng không ưu phiền.