Từng cơn đau buốt nhói
Ba năm rồi cô đơn tiếp nối
Anh khơi nhớ ngày đầu quen nhau
Thư dăm lá rồi mình yêu nhau
Đôi môi ấm nóng bỏng tình sâu hứa hẹn dài lâu
Cớ sao em cớ sao em đam mê nào, dứt tình bỏ nhau
Một chiều hành quân qua thôn xưa lúc nắng xuân chưa nhạt màu
Chạnh lòng tìm người em gái cũ em tôi đã đi phương nào?
Nghẹn ngào nhìn qua hàng tre xanh ngắm bóng chim đua trên cành,
Giờ còn tìm đâu hình bóng cũ em ơi! Em đi về đâu?
Em đã xa rồi còn thương còn nhớ gì
Duyên đã không thành bến mộng lưu luyến chi
Người đi pháo đỏ nhuộm đường
Còn ai gió bạc dặm trường
Ai chờ ai cuối sông Tương.
Chiều về chầm chậm trong hiu quạnh
Trên cành bao tơ liễu kéo nhau chảy xuống hồ
Mây xám bay bay làm tôi thấy
Quanh tôi và tất cả một trời chít khăn sô.
Thơ ấu đi vào trong giấc mơ
Yêu mến xưa tìm lên trang thơ
Lòng vẫn nhớ một mùa thu xưa
Một mùa thu dệt nhiều mộng mơ
Tôi đã yêu đã thương đã nhớ.
Nếu hiểu rằng anh đi vì lũ giặc tham tàn
Thì em ơi, em chớ sầu thương chi
Em thấy chăng khói súng của giặc thù
Còn mịt mùng và còn che khuất mờ.
Hãy mang đi hồn tôi
Một hồn đầy bóng tối
Một hồn đầy gió nổi
Một hồn đầy hương phai.
Thôi rồi tôi lại yêu người phụ tôi
Đêm rồi tôi mộng anh về chung đôi
Bên sông là ánh trăng thề
Soi đôi ngực sát vai kề
Giật mình phòng vắng lạnh tê.
Một chiều xưa phương xa anh mới đến
Lần đầu tiên quê em anh luyến luyến
Ngoài vườn hoa đứng bên cành lá
Hôm ấy anh gặp em.
Bài xuân này xin hát quanh năm
Bài xuân này xin hát quanh năm
Đời vì nhau cho mãi còn đẹp
Tình vì nhau cho xuân còn hồng
Mùa xuân nào bưng bã chân không
Cuộc tình đau với vạn ngày tròn
Thành tuổi trời như mãi long đong.