Hờn Anh Giận Em

Vì cớ làm sao u sầu hỏi không thèm nói,
Vì cớ làm sao anh về mà em chẳng vui,
Anh đã dặn dò khi chưa cưới,
Mai mốt vợ chồng nên duyên mới,
Chớ nên bao giờ cãi nhau anh Bảy chị Tám chê cười.

Ðêm đêm anh đi không về,
Cô đơn trong căn nhà bé,
Tuần trăng mật mới không màng mà cứ mãi đi,
Thương anh má loang màu phấn,
Nhớ anh gương lược chẳng cần,
Ðời em con gái ví như hoa đào chờ đợi mùa xuân.

Ra Giêng Anh Cưới Em

Ngộ kỳ thời con kiến mới leo dây,
Nam mô di bố phù,
Hữu duyên mà thiên lý ngộ,
Nam mô di bố phù,
Gặp mặt nhau đây chốn này hò hẹn thuỷ chung sắc son,
Nam mô di bố pha.

Ngộ kỳ thời bến nước với cây đa,
Em ơi anh vẫn chờ,
Hữu duyên mà thiên lý ngộ,
Như đôi chim sổ lồng,
Ruộng xạ anh gieo chín vàng bìm bịp nó kêu nước lên,
Ra giêng anh cưới em.

Bao Giờ Em Quên

Hỏi em rằng, em ở ngoài ấy ra sao,
Má xưa còn thắm? Ơ ớ còn thắm hoa đào,
Mắt xưa còn xanh màu biếc,
Nụ cười có đẹp trăng sao.

Hỏi em rằng, câu hò câu hát năm xưa,
Có vang rộn tiếng? Ơ ớ rộn tiếng vui đùa,
Hay là phòng không đêm vắng,
Đi về mai nắng chiều mưa.

Đêm Không Trăng Sao

Chuyện một đêm không trăng sao,
Ghi nỗi buồn thương yêu ngày nào,
Chuyện người đi tan vỡ mộng thắm ban đầu,
Ước nguyện đành vùi sâu.

Tôi sang thăm em hương tình đêm giá lạnh lùng,
Thắm buốt tâm tư người từ khu chiến tìm về,
Mà đường đêm không trăng sao đường lòng hoang sơ thương đau,
Vòng tay khép lại trắng đêm đợi chờ.

Ước Mộng Không Thành

Tôi đã sợ yêu rồi từ khi tôi biết yêu,
Tôi đã sợ yêu rồi từ khi tôi biết thương,
Từ khi tôi biết khổ từ khi tôi biết buồn,
Từ khi tôi biết sầu.

Ai đã từng qua cầu gửi hồn bao đắng cay,
Ai đã từng yêu rồi mà tình yêu dở dang,
Tình yêu đã lỡ làng tình yêu đã phũ phàng,
Hỏi ai không chán chường.

Sao Không Thấy Anh Về

Anh nói rằng anh sẽ về thăm quê miền trung,
Dù năm tháng dài đường xa lạnh lùng,
Dòng sông hương còn trôi, vừng trăng xưa còn soi,
Sao không thấy anh về thăm anh ơi.

Câu hát lời ca ước nguyện xưa, nay còn đâu,
Giờ anh núi rừng ngàn xa dãi dầu,
Dù anh đi đường mây, tình quê hương còn say,
Anh nhớ về cho ấm lại ánh trăng thề.

Giữa Lòng Đất Mẹ

Từ giã áo thư sinh,
Lìa xa mái gia đình,
Ði giữa lòng đất mẹ,
Trải qua bao dâu bể,
Ðầy sóng gió điêu linh.

Ðời còn lắm công danh,
Người tranh đấu chưa thành,
Mưa gió còn giá lạnh,
Niềm đau thương canh cánh,
Ðất mẹ vẫn nặng tình.

Đừng Khóc Nghe Em

Đừng khóc nghe em nếu tình dang dở,
Dù tháng năm dài nhạt phai ước mơ,
Dù vầng trăng kia hay héo hon thẫn thờ,
Dù anh xa vắng xa mịt mờ,
Dù trọn đêm biết bơ vơ.

Đừng khóc nghe em nếu lòng mong chờ,
Một sớm xuân nồng đẹp thêm ước mơ,
Mà ngày trôi qua đêm tiếc thu trời sầu,
Thời gian mong xoá tan tình đầu,
Và ngày xưa ấy còn đâu.

Cay Đắng Tình Đời

Thuyền tình lênh đênh biết đâu là bến nước,
Mịt mù muôn phương biết trôi về nơi đâu,
Ngày xưa những đêm trăng úa màu,
Hai đứa ngồi bên nhau xây đắp chuyện mai sau.

Nào ngờ tình yêu đến mang nhiều nước mắt,
Mà lòng yêu nhau đã trăm lần thương đau,
Dòng sông nước xanh soi mái đầu,
Ai biết được nông sâu nên đành lỡ duyên đầu.

Mực Tím Mồng Tơi

Chuyện mình ngày thơ ấu hái chung mồng tơi về chơi trò sách vở,
Tháng năm lớn dần mình chung lớp lưu luyến rồi yêu nhau.
Kể từ đó em hái mực mồng tơi,
Mực mồng tơi màu tím viết thư tình cho anh,
Thương thương màu tím buồn hẹn nhau quán bên đường.

Thì thầm chuyện đôi lứa chẳng ai được nghe vì em còn mắc cỡ,
Nếu anh nói lại chuyện hai đứa em sẽ giận nghe anh.
Tình yêu đó em viết từng bài thơ,
Mực mồng tơi màu tím với duyên tình ban sơ,
Qua bao ngày tháng dài tình khôn lớn ai ngờ.