Vì cớ làm sao u sầu hỏi không thèm nói,
Vì cớ làm sao anh về mà em chẳng vui,
Anh đã dặn dò khi chưa cưới,
Mai mốt vợ chồng nên duyên mới,
Chớ nên bao giờ cãi nhau anh Bảy chị Tám chê cười.
Ðêm đêm anh đi không về,
Cô đơn trong căn nhà bé,
Tuần trăng mật mới không màng mà cứ mãi đi,
Thương anh má loang màu phấn,
Nhớ anh gương lược chẳng cần,
Ðời em con gái ví như hoa đào chờ đợi mùa xuân.