Qua Ngõ Nhà Em (Vinh Sử)

Anh vẫn đi về qua ngõ nhà em,
Chân bước ngập ngừng đầy vơi nỗi niềm,
Thương thầm ai ở bên hiên,
Tóc thề buông xoã vai mềm,
Em vốn dòng gia giáo ngoan hiền.

Anh vẫn đi về con ngõ tình yêu,
Chưa dám trao lời vì anh quá nghèo,
Thư tình tha thiết bao nhiêu,
Muốn gửi ai ấy một điều,
Em chối bỏ thêm khổ đau nhiều.

Chuyện Một Chiếc Cầu Đã Gãy

Một ngày vào thuở xa xưa trên đất thần kinh người bỏ công lao xây chiếc cầu xinh,
Cầu đưa lối cho dân nối liền cuộc đời,
Khắp cố đô dân lành an vui ca thành điệu Nam Bình,
Niềm vui bao lâu ước mơ giờ trên xứ thơ cầu nối liền bờ,
Thỏa lòng người dân hằng chờ có ngày hẹn hò tình đẹp như mơ.

Nếu Xuân Này Vắng Anh

Xuân đã về anh có hay,
Hoa bướm vui mùa xum vầy,
Nơi phương trời anh có nhớ,
Một người luôn nhắc tên anh,
Và mơ duyên lứa đôi.

Nếu xuân về vắng anh,
Ong bướm thôi dệt duyên lành,
Dây tơ trùng cung lỡ phím,
Cho khúc hát ái ân,
Từ đây lỡ tơ duyên.

Đom Đóm (Phượng Linh)

Đom đóm đâu ra chiều hôm thật nhiều,
Tiền đồn ven biên anh vừa lên phiên đổi gác,
Từng bày đom đóm như thấp sáng kỷ niệm của chúng ta,
Ngày xa xưa chơi trò đi trốn nhau,
Cho em đi tìm gọi anh Đom Đóm ơi.

Anh khéo nên em thường hay giận hờn,
Một lần anh thua em trèo lên trên ngọn khế,
Nào ngờ mưu kế đem đom đóm anh cài lên tóc em,
Từ đêm đen lập lòe đom đóm bay,
Em anh đây rồi nên vẫn khen anh tài ghê.

Mực Tím Mồng Tơi

Chuyện mình ngày thơ ấu hái chung mồng tơi về chơi trò sách vở,
Tháng năm lớn dần mình chung lớp lưu luyến rồi yêu nhau.
Kể từ đó em hái mực mồng tơi,
Mực mồng tơi màu tím viết thư tình cho anh,
Thương thương màu tím buồn hẹn nhau quán bên đường.

Thì thầm chuyện đôi lứa chẳng ai được nghe vì em còn mắc cỡ,
Nếu anh nói lại chuyện hai đứa em sẽ giận nghe anh.
Tình yêu đó em viết từng bài thơ,
Mực mồng tơi màu tím với duyên tình ban sơ,
Qua bao ngày tháng dài tình khôn lớn ai ngờ.

Ngại Ngùng (Trần Thiện Thanh)

Muốn nói mà ngại ngùng,
Thư lòng anh viết gửi cho em,
Muốn nói lời trao duyên,
Sao tình riêng cứ ngại ngùng thêm.

Em là cô gái, vui bên màu vải,
Kén tơ nuôi tằm, lo cho ngày mai, anh là người trai,
Hiên ngang trên vai bên đàn bên súng cố xây đời tươi.

Thăm Những Vùng Địa Sử

Tàn chiến cuộc em đi theo anh,
Tới những vùng phố thị buồn tênh,
Thương quê hương đất Quảng điêu tàn,
Nhìn Hải Lăng nhớ về Thạch Hãn,
Dòng Mỹ Chánh nước xông mùi hôi tanh,
Hỡi Cổ Thành một thời vang danh!

Thị trấn buồn cao nguyên cheo leo,
Gió đất miền đất đỏ mù sương,
KonTum đây với những kiêu hùng,
Kìa Char- lie núi rừng thung lũng,
Về Chu Pao hát ca ngợi Ko Man,
Đak Lak ngày nào còn hiên ngang!

Tình Như Mây Khói

Em khóc đi em khóc nữa đi em,
Khóc để rồi quên một cuộc tình buồn,
Còn biết tìm ai để mà giận hờn,
Đêm này gặp nhau lần cuối,
Thương nhớ biết bao giờ nguôi.

Mộng đẹp đời tôi đã bay cao vời,
Lời xưa âu yếm trao người,
Như mây như khói tan rồi,
Tựa kề vai em sầu dâng muôn lối,
Để nghe ái ân xa rời tan nát lòng tôi.

Người Đã Nói

Lời anh đã nói bao lần rồi,
Anh bảo anh chỉ yêu mình tôi,
Anh thường hay nói trên đầu môi,
Anh về anh sẽ không phụ tôi,
Giờ đây chắc anh còn nhớ.

Lời anh đã nói sao lại quên,
Quên tình quên nghĩa quên cả em,
Hay là em xấu anh chẳng thương,
Hay là em thiếu không điểm trang,
Hoặc anh có người nào thương.

Cánh Hoa Yêu

Một hôm anh về em bâng khuâng đứng trông theo,
Hoàng hôn nâng niu bước đôi chân người em yêu,
Em nhớ thương nhiều, lòng xao xuyến thêm nhiều,
Hiu hắt sương mờ xuống tịch liêu.

Rồi em đi nhặt hoa pensée ép trong thơ,
Thầm trao cho anh những khi tâm hồn bơ vơ,
Khi gió sang mùa làm rơi lá bên hồ,
Hoa nói lên ngàn nỗi nhớ mong chờ.