Đêm nay ngưng tiếng súng nơi nơi yên lành anh ngồi thương nhớ về em,
Nghe tâm tư sáng tỏ tình yêu thức dậy và anh mơ ước vơi đầy,
Vì từ đây bình yên đêm không còn tiếng súng anh không còn gian lao,
Xa núi rừng cao, mừng chinh chiến tan rồi anh sẽ trở về cùng em vui trọn lời thề.
Xếp áo thư sinh vui bước đăng trình mười sáu tròn trăng,
Ghi trên báng súng lời thề chinh nhân, tám hướng thành gần,
Gió buốt mây ngàn tàn đêm khe núi,
Đâu dễ sờn lòng người đi cho những người mình yêu mến,
Cho tương lai, cho tim ước vọng ngày nào hoa cài lên vai áo.
Nhớ lúc xa xưa, mười sáu trăng tròn tôi đếm tuổi em,
Cho tim ước muốn một ngày nên duyên pháo trãi đường mềm,
Vẫn biết xưa giờ, ngàn sau tiếp nối,
Ai cấm được tình yêu thương ai ép được lòng mơ ước,
Nhưng hôm nay non nước đang cần bàn tay tôi ngăn giữ chuyện đó để sau.
Thư viết từ miền xa,
Gửi về em gái anh chưa quen mặt,
Năm nay đơn vị anh vui đón xuân,
Bằng những lời em gái viết trong thư.
Xuân núi rừng rộn vui,
Mấy thằng khoe có khăn thêu em tặng,
Những chiến binh đọc thư ghi chép nhanh,
Hình như những gian truân giờ tiêu tan.
Ngày xưa mỗi lần em buông tiếng hát,
Thì anh tay phiếm nắn nót cung đàn,
Từng nhịp nhặt khoan anh ru hồn theo tiếng tơ,
Nhẹ nhàng lời ca em thăng trầm theo từng nốt,
Và rồi hờn yêu em mỗi lần em hát sai,
Em nũng nịu cười nói sai là tại anh.
Tôi nó sinh ra nhằm chinh chiến mới quen nhau mà thương mến,
Nó quê ngoài kia từ lâu lắm chưa lần về,
Ngày tôi gặp nó nét đăm chiêu đêm nhập ngũ,
Thấy thương nhau nhiều quá.
Ba tháng trong quân trường cam go đã chai tầm hồn lính mới,
Nó luôn bảo tôi đừng than oán chi cuộc đời,
Vì khi nhịp súng vẫn đêm đêm vang vọng mãi,
Tao mày nào được vui.
Ngắm Giàn hoa giấy nở,
đầy bên hiên nhà ai khiến lòng thêm u hoài,
Hoa tím chẳng nhạt phai,
màu hoa khơi nhớ lại,
chuyện xưa thuở tuổi học trò,
Hai đứa thơ ngây chơi chung trò trốn tìm,
nhặt hoa rơi ép vào trang giấy trắng.
Anh đi lính, em cũng vừa lên mười,
Anh về phép, em thường sang nhà chơi,
Em bá cổ đòi quà anh xin lỗi,
Lỡ quên rồi, xin khất nhé bé ơi.
Trăng non khuyết trăng đến rằm cũng tròn,
Em càng lớn, trông càng xinh đẹp hơn,
Không nũng nịu vòi quà anh cho nữa,
Má em hồng nghe nhắc chuyện ngày xưa.
Thương nhớ bây giờ thương nhớ anh,
Nghe dòng khóc hận giọt vào tim,
Nhớ anh vô vàn trong kỷ niệm,
Thời gian đâu phải dễ mau quên.
Xưa nếu ta đừng quen biết nhau,
Cũng đừng chấp nhận cuộc tình trao,
Bến chia ly tàn đêm nghẹn lời,
Đò tình lỡ chuyến xa anh rồi.
Một ngày nào trên bến cô liêu,
Xóm bên sông tiêu điều buồn hắt hiu mây chiều,
Đò của người thôn nữ chờ đưa người viễn xứ,
Đi muôn nơi xa xôi xây hướng cuộc đời.
Rộn ràng lòng cô gái đôi mươi,
Thắm trên môi nụ cười nhìn toán quân qua rồi,
Chợt thấy lòng lưu luyến và tâm hồn xao xuyến,
Trông anh trai phong sương em thấy mà thương.
Không biết đêm nay vì sao tôi buồn,
Buồn vì trời mưa hay bão trong tim,
Đã mấy thu qua tôi vẫn đi tìm,
Để rồi buồn ơi ! nghe tiếng mưa đêm.
Khi bước chân đi lần trong cuộc đời,
Lời mẹ hiền ru còn nhớ khôn nguôi,
Khi lớn con đi trên vạn nẻo đời,
Đừng buồn khi lúc tay còn trắng tay.