Yêu mà chi khi nước mắt không còn,
Tâm hồn như quá u hoài và buồn như đại dương,
Đã từng đêm, nghe tràn đầy tiềm thức,
Lời ru ngọt của đoạn trường.
Nhưng mà sao vẫn thấy nhớ nhung nhiều,
Nhưng gần với gió sang buồn buồn làm chi bờ môi,
Tìm vào khuya, ánh đèn mờ nhạt thoáng,
Thân phố gầy còn mình tôi.