Đam Mê (Doãn Bình)

Yêu mà chi khi nước mắt không còn,
Tâm hồn như quá u hoài và buồn như đại dương,
Đã từng đêm, nghe tràn đầy tiềm thức,
Lời ru ngọt của đoạn trường.

Nhưng mà sao vẫn thấy nhớ nhung nhiều,
Nhưng gần với gió sang buồn buồn làm chi bờ môi,
Tìm vào khuya, ánh đèn mờ nhạt thoáng,
Thân phố gầy còn mình tôi.

Vòng Nhẫn Cưới

Vòng nhẫn cưới đó em đeo,
Thôi hết từ nay mơ mộng nhiều,
Em vui tất cả bao nhiêu,
Có bằng khối sầu em để,
Anh chuốc mà nghe lòng hoang liêu.

Vòng nhẫn cưới đó cao sang,
Đưa đón kiệu hoa đang sẵn sàng,
Mai em xóm nhỏ sang ngang,
Xin trời cho thuyền xuôi mái,
Chở em về với mộng giàu sang.

Chuyện Tình Lan Và Điệp 2

Tôi viết vào đây, chuyện nối tiếp tình yêu hai mái đầu,
Ước mộng đẹp tươi, tuổi đương xuân mà sao chia lứa đôi,
Từng đêm Lan khóc thầm trong cay đắng,
Sớm ly tan vì duyên kiếp dở dang, hoa thơm mau tàn,
Ai hay cho nàng, cánh chim lìa đàn.

Chuyện Tình Lan Và Điệp 3

Chiều kia lũ chim trên cành buồn không ca,
Chim hỡi xót thương ai,
Hàng cây đứng im âm thầm nhìn mây bay che tím phía chân trời.
Một con đò vắng đứng bơ vơ bên kia sông,
Nước trôi lững lờ nghe chừng mang bao thương tâm,
Rồi một thân lữ khách lên đò qua bến sông, nét mặt u sầu.

Thương Về Mùa Đông Biên Giới

Nghe gió đông sang, nhớ về người ngoài biên khu,
Hớ hờ hơ hớ hờ hơ hơ hờ,
Hiu hắt trời mây hàng cây xơ xác gió lay,
Bên thềm ngập lá thu gầy lạnh lùng em thương nhớ ai.

Nghe gió vi vu, gió lạnh từ miền biên khu,
Hớ hờ hơ hớ hờ hơ hơ hờ,
Vương vấn tình quê người đi ngày ấy chưa về,
Ngoài trời mưa bay vẫn bay cho lòng ai thương nhớ ai.

Anh Biết Em Đi Chẳng Trở Về

Anh biết em đi chẳng trở về,
Dặm ngàn liễu khuất với sương che,
Em đừng quay lại nhìn anh nữa,
biết em đi chẳng trở về.

Không phải vì anh chẳng tại em,
Hoa thu tàn tạ rụng bên thềm,
Ân tình sớm nở chiều phai úa,
Không phải vì anh chẳng tại em.

Nếu Em Là Giai Nhân

Nếu em là giai nhân em yêu màu áo trận thích đời trai hiên ngang,
Nếu em là giai nhân anh đếm bước quân hành để tình nhớ vô vàn,
Dù cho năm tháng đợi một lòng thương nhớ mong tình này luôn thuỷ chung,
Thương những anh hùng dâng hiến trọn đời mình cho người ở lại thêm đẹp thêm vui.

Đường Phố Không Người

Đèn phố lên rồi người sao chẳng tới,
Người đi chẳng nói bao giờ trở lại,
Người sao chẳng nói bao giờ trở lại,
Bao giờ trở lại người yêu ơi.

Đường phố không người trời mưa nghẹt lối,
Dìu em trời tối con tim bồi hồi,
Người nói cùng tôi yêu nhau đời đời,
Đừng xa nhau đừng nói xa nhau.

Mưa Bay Trong Đời

Em, từ đâu đến em,
Đường mưa lên lối dìu theo bước đêm,
Về đâu hỡi em, ngoài kia mây gió, lá xanh rơi đầy,
Em, từ đâu đến em, có nghe trên đường dài,
Từng hạt mưa rơi, từng cành hoa phai,
Từng làn mây trôi bơ vơ.

Nó (Anh Bằng & Hoàng Minh)

Thằng bé âm thầm đi vào ngõ nhỏ,
Tuổi ấu thơ đã mang nhiều âu lo,
Ngày nó sống kiếp lang thang,
Ngẩn ngơ như chim xa đàn,
Nghĩ mình tủi thân muôn vàn.

Mẹ nó qua đời khi còn tấm nhỏ,
Một chén cơm chiều nên lòng chưa no,
Cuộc sống đói rách bơ vơ,
Hỏi ai ai cho nương nhờ,
Chuỗi ngày tăm tối bơ vơ.