Lời chia tay cay đắng
Tàu đi trong đêm vắng lướt qua cánh đồng cỏ xanh
Mắt cay tình mỏng manh
Tránh xa lời thế gian, con tàu trốn nhanh trong lòng núi sâu
Thôi hết rồi người bạn tình xưa
Bao nhiêu kỷ niệm thật buồn
Kỷ niệm một thuở yêu nhau
Giờ đành chôn sâu tận đáy lòng
Đừng nghe ai nói mà giận để tâm
Đừng nghe nhé lính hoa Gia Long
Đời ta chỉ biết có nhau nên khi vào lính xuống tàu
Buông neo thật sâu tối ngày thề không đi đâu.
Ngày xưa mỗi lần em hát thì có anh đàn
Hai mươi năm rồi đàn anh vẫn thiếu em
Nên đàn sầu bụi bám nhện giăng
Dây chùng phím lạc nằm chơ vơ trên vách gỗ lạnh lùng
Mãi đợi chờ tiếng hát năm xưa
Gió thổi thì thầm, mưa bay lâm râm
Ai chờ con đò trên dòng sông vắng
Ai khóc tỉ tê trên dòng Trường Giang
Ðò sang ngang dưới trăng vàng
Gió thu hiu hắt nức lên từng cơn.
Lần đầu gặp em anh đã thầm yêu
Nhưng anh quá nghèo làm sao mở lời
Phận nghèo đâu dám trèo cao
Để rồi vuơng mang khổ sầu
Chung lối về thấy em anh làm ngơ
Trả lại cho thành phố những ngày rong chơi đây đó
Trả lại người tình nhiều mơ ước hão huyền
Tôi xa lìa thành phố không ngại ngần ưu tư
Dù đã hơn một lần nhung nhớ.
* Mất em, tim anh tan nát tiếng đàn đã trở nên lạc lỏng, đơn điệu
Để làm chi cây đàn gợi nhớ giận em, anh đã trở thành người đập vỡ cây đàn
Tôi kể nguời nghe, chuyện nàng hàng xóm
Chuyện thời thư sinh, thuở mới vào đời
Đêm đêm tôi hay về muộn
Tiếng giày khua vang xóm vắng
Làm nàng thức giấc nửa đêm.