Gió núi mưa rừng trong hoang vu đìu hiu
Buồn ơi là buồn, buồn số kiếp tịch liêu
Thôi hết rồi người đi mất rồi
Ðâu còn ai ngóng đợi mưa ơi mưa ơi.
Tôi xa đô thành một đêm trăng mông mênh
Tuy ra đi rồi mà vẫn nhớ vẫn thương hình bóng ấy
Người em thơ đang từng giờ đợi chờ.
Ngày xưa anh nói anh thương em nhiều
Mà nay anh cũng quên em thật mau
Khởi đầu những chuyện buồn đau
Những lần nói chuyện cau trầu
Anh tán lờ để rồi quên lãng.
Này em thương yêu ơi có nghe lòng mình ngậm ngùi
Một mai khi hay tin từ phương xa anh hy sinh
Này em thương yêu ơi! khi vòng tay anh xuôi xuống
Mái tóc đó? Ai nâng niu? Ai thương yêu?
Con ơi con ơi, con ngủ ngủ đi con à ơi
Để mẹ đi mẹ gánh nước non cho đầy
À à ơi à ới a ời
* Mất em, tim anh tan nát tiếng đàn đã trở nên lạc lỏng, đơn điệu
Để làm chi cây đàn gợi nhớ giận em, anh đã trở thành người đập vỡ cây đàn
Tôi kể nguời nghe, chuyện nàng hàng xóm
Chuyện thời thư sinh, thuở mới vào đời
Đêm đêm tôi hay về muộn
Tiếng giày khua vang xóm vắng
Làm nàng thức giấc nửa đêm.
Từ trấn biên xa vời đã lâu mới lại về thăm
Anh bận hành quân nên đã không thư về như anh hứa
Anh biết em của anh giận em lắm và trách nhiều hơn
Nhưng em có hay rằng hình bóng em không mờ trong tim
Em hỏi anh, yêu bao nhiêu mới cho là thắm thiết
Anh hỏi em, yêu bao nhiêu mới cho là nồng nàn
Anh, anh nói đi anh! Em, em nói đi em
Chuyện tình ta rạng ngời