Về Đâu Mái Tóc Người Thương

Hồn lỡ sa vào đôi mắt em,
Chiều nao xõa tóc ngồi bên rèm,
Thầm ước nhưng nào đâu dám nói,
Khép tâm tư lại thôi,
Đường hoa vẫn chưa mở lối…

Đời lắm phong trần tay trắng tay,
Trời đông ngại gió lùa vai gầy,
Lầu kín trăng về không lối chiếu,
Gác cao ngăn niềm yêu,
Thì thôi mơ ước chi nhiều…

Duyên Phận

Phận là con gái, chưa một lần yêu ai,
Nhìn về tương lai mà thấy như sông rộng đường dài,
Cảnh nhà neo đơn, bầy em chưa lớn trĩu đôi vai gánh nhọc nhằn…

Thầy mẹ thương em nhờ tìm người se duyên,
Lòng cầu mong em đậu bến cho yên một bóng thuyền,
Lứa đôi tình duyên còn chưa lưu luyến,
Sợ người ta đến em khóc sau bao lời khuyên…

Đắp Mộ Cuộc Tình

Xây giấc mộng ban đầu, yêu người,
Thuở mới đôi mươi, em đang độ trăng tròn,
Từng ngày qua phố, Áo em trắng cả đường về,
Lá thư ước mộng học trò, mối tình xanh như khúc hát.

Ai đã hẹn với thề, để rồi lỡ mối duyên thơ,
Ra đi chẳng giã từ, ngày em thay áo,
Áo hoa pháo đỏ rượu nồng, có ai nát cả cõi lòng,
Đứng nhìn! em bước bên chồng.