Khi Người Lính Biết Yêu

Em nghĩ rằng anh là người mặc áo chiến không nói chuyện tình yêu
Anh yêu sơn hà đem thân ra sông hồ anh xây đắp cơ đồ
Nhưng anh còn thiếu, thiếu một tình thương yêu để cho lòng cô liêu
Trăng kia cũng sẽ buồn sông kia quên ngừng chảy mây kia cũng ngừng bay.

Mùa Rét Đi Qua

Những mùa thu dừng lại
Những lá khô chờ đợi gió heo may
Những mùa đông tìm về
Sao em không đến thăm anh
Môi đã cạn men rượu nồng
Vẫn yêu em vẫn yêu em
Mà chưa bao giờ hẹn hò.

Tàu Đi Xa

Tôi nhớ chiều nào tím con tàu dần xa khuất nẻo
Tôi không thở than, không nghe tiếc nuối vì nghĩ đến tương lai
Anh đứng trong toa, mắt nhìn xa xa
Hàng cây đổ lá, sương xuống sân ga
Giã từ kinh đô, giã từ xa hoa
Tiễn về với trường sa.

Buồn Ơi Giã Biệt

Anh có bao giờ nhớ người em ngày xưa
Hãy ước những chiều nắng đầu có anh đưa
Tình em lạnh giá từ bao giờ
Người đâu gặp gỡ là duyên trời
Giờ đây nối lại nghìn sau gợi thương nhớ

Đêm Mưa Thành Phố

Anh ơi trắng đêm nghe tim cuồng phá
Nhớ thương anh bao ngày qua
Viết thư gửi anh làm quà
Dù rằng tình mình ngăn sông cách núi
Một người bôn ba khắp lối
Một người mơ ước lần vui.

Phụ Tình Phu Thê

(Ngâm thơ)
Trời Đông ai đốt lửa yêu thương.
Để cháy lòng tôi suốt đêm trường.
Hôm nao tôi hát mà rơi lệ…
Gửi gió về đâu nổi vấn vương.