Từ độ chia phôi, mồ côi gương vỡ soi đời
Vầng trăng xẻ đôi, mỗi người một nẻo chân trời
Nửa vầng trăng anh, long đong ba chìm bảy nổi
Nửa vầng trăng em, lênh đênh bèo dạt mây trôi
Anh viết huyền thoại cho vùng tương lai
Và đưa em lên ngôi nữ hoàng tình ái
Ngày đăng quang mây kéo nhau về dệt áo
Vương miện là những cánh sao
Ngàn lời reo ca ngợi vút lên cao.
Tiếng ai khóc ai vọng từ mái cao kiêu sa
Ai gọi ai nơi lều vắng ven sông kia
Tiếng ai nhớ ai ngoài đồng xanh lúa hoang vu
Ai tìm ai từ núi cao về phố xa
Mỗi chiều cuối tuần buồn đâu lại đến
Tâm tư mang nặng tình bạn vừa quen
Thời gian hằn xoá nét vui tươi
Bạn tôi trầm lắng ít khi cười
Tóc bồng bềnh theo gió trôi.
Người ơi, tôi lắng dòng tâm tư
Nghe chuyện tình người em gái
Mắt vương khói lam chiều
Ngày xưa tóc ngang vai
Đến trường nắng ban mai
Hoa tím hay cài trên nếp áo xanh
Một mai anh đưa em về, chiều nghiêng bóng xế lên cao
Đàn chim xa khu rừng cũ, đường trăng hoa nắng lao xao
Mây buông xuôi tóc rũ, đường xưa có hoa trước ngõ
Bàn tay thon thon ngón nhỏ, dìu em qua lũng qua truông
Tôi đã gặp anh, người trai lính chiến hiên ngang
Tôi đã gặp em, người em má thắm xinh xinh (x2)
Từ bao lâu rồi tôi thầm ước mơ
Tình không hững hờ không là bóng mây
Đừng như lá vàng theo chiều gió, gió cuốn gió cuốn
Gió ơi nếu một ngày tình như chiếc lá vàng rơi.
Em nằm hong tóc ngoài hiên
Trời trưa nắng hạ im lìm
Gió không về cho tóc ngủ yên
Trên bờ vai mềm.
Đường về man mác sầu
Tình thương bao la
Xa bóng quê làng xưa
Đâu bóng ai ven sông
Thoáng bên rèm thưa
Mắt hoen lệ sầu thương.