Rời tầm tay đó đã lỡ trôi qua một lần
Ngày dài buồn tênh chim trời khuất bóng mây xanh
Hỏi ai chẳng nuối tiếc hoài cuộc tình đầu
Dù cho tan vỡ những kỷ niệm đẹp màu
Lần đầu yêu ai đã biết cô liêu.
Thôi em ngủ nhé em ơi quên đi tiếng bên đời
Đừng nghe cây ngả lá hoa rơi
Mưa giăng khắp phương trời mưa tuôn khắp nơi
Không gian như chợt tối.
Ngâm thơ:
Anh về thăm xứ lạnh một chiều, mây buồn khơi kín nỗi niềm yêu
Thời gian xa cách chừ lâu lắm anh nhớ ngày đi lệ thắm nhiều …
Đêm lắng tâm tư buông dài theo tiếng thở
Nửa đêm thức giấc gác nhỏ ru tiếng hồn
Sầu len qua tim thương nhớ giăng đầy vơi
Môi héo không tiếng cười tay trắng gầy buông xuôi.
Em mới mười lăm chưa biết mộng mơ
Chưa đưa tiễn ai nhưng thầm nhung nhớ
Chưa sầu nhưng biết trách vu vơ
Ngày đi trên mái tóc nghe bóng xuân dần trôi
Xin đừng lỗi hẹn quên giờ gặp nhau
Thời gian làm những u tư bạc đầu
Lá vàng thẹn thùng rơi mau
Phố phường bùi ngùi chung với
Bóng cây cao ngút hận đứng sầu.
Khi vừa mới dám đi vào tuổi đời
Mơ sầu nương sóng đại dương ra khơi
Yêu đời lính chiến đi muôn phương
Sóng đưa xa ngàn hướng
Tìm yên vui cho quê hương
Mái lá hiền là mái lá hiền
Quê tôi nối liền sông với nước triền miên
Tình tính tang những đêm trăng sáng
Tiếng nhịp chày vang vẳng xa về cuối làng.
Hôm nay sẽ gọi tên em lần cuối
Mai đây mỗi người một lối chân trời
Tìm vào quên lãng tháng năm đầy vơi
Pháo vui rộn tiếng em thay gường hồng
Sắp xa nhau rồi có buồn nhiều không anh?
Đã mấy năm trời vui buồn ngọt bùi có nhau
Giờ đây lối xưa đón đưa người đến sau
Chúng ta hai người hai đường biển xanh góc trời