Trời khuya, quá canh ba tiếng gà gáy vang thôn nghèo
Đìu hiu ánh trăng rằm qua vách soi con yêu
Đêm vắng âm vang lời ru nhìn lệ con chứa chan
Mẹ nhớ hôm nao lúc con ra đời người người nhìn vào nôi
Tiếng khóc ban sơ gây gia đình thêm vui
Thôi anh đi khi chúng ta không còn gì
Anh sẽ quên khi trái tim đang dạt dào đã lặng im
Ôi thần tượng ơi tan tành thành khói sương rơi
Bây giờ tình ái thay ngôi từ đây trả hết cho người.
Có con chim nhỏ đậu trên bờ vai người lính
Bước chân lên đường làm cơn giông bão hoang tàn
Giã từ em, giã từ đôi mắt mờ sương và ngày anh đi
Chưa ngủ trên mi người tình xa.
Em muốn đóa hoa hồng
Cắm vào ly nước trong
Không muốn đóa hoa hồng
Không muốn đóa hoa hồng
Cắm trong vỏ đạn đồng
Vì đâu đôi lứa tình duyên lỡ làng
Để rồi thương tiếc một chuyến sang ngang
Tháng năm chồng chất những bâng khuâng
Nhớ thương hình bóng cũ mênh mang
Kỷ niệm làm sao phai tàn ?
Lệ ướt đôi má hồng
Lòng oán trách trái tim anh sao hững hờ
Mùa đông gió lạnh về
Cô phòng lòng em thương nhớ đến anh
Năm tôi vừa hai mươi ra đời thiếu sự nâng niu
Chưa được nghe tiếng yêu ngọt ngào
Hơn hương phong sương đêm lẫn ngày gót đêm mặt đường
Hàng cây xanh quen biết cung thương
Đời chưa cay chỉ một lần thay
Đường phố không em chiều tím giăng mây buồn
Từng lá thu bay sầu tái tê tim hồng
Còn đâu nữa em màu xanh ái ân
Kề vai nhau dìu bước dưới trời mưa.
Từ miền xa xôi tôi về thăm quê hương
Sau nhiều năm phong sương phiêu bạt ngàn phương
Ngày biệt ly em bâng khuâng buồn đứng nhìn
Đôi tâm hồn muốn nói lúc tôi xa người
Tình đầu tiên vừa chớm khi tuổi đời hai mươi
Từ thuở có anh tình yêu lên ngôi
Đời chỉ yêu anh mà thôi anh ơi
Yêu đôi mắt vươn mây buồn thương.