Kìa thời gian ta đang buồn mi
Sao chẳng thương cho kẻ tình si
Đời còn có bao nhiêu niềm vui
Sao nhẫn tâm gian lận tình người
Đêm này là bao đêm thao thức nhớ thương anh
Khóc xa người yêu nên em ôm nỗi khổ riêng mình
Rừng vắng đỉnh cao non xanh giờ đây nhớ em không anh
Sao nỡ chôn vùi tâm tình lúc tuổi còn xanh.
Rừng chiều ngày xanh gió ru khúc heo may
Một màu xanh lơ, khẽ vương khói lam mơ
Róc rách bên suối muôn lời, xa xa vài cánh chim trời
Đường mòn một lối về đêm tối muôn ánh trăng xuôi
Biết nói sao bây giờ đời đã cách năng đôi
Có khóc thương mong chờ thì cũng mất nhau thôi
Có đến trăm ngàn nhớ chua cay chết trên môi
Vẫn hắt hiu vô bờ vì tình không còn nữa.
Tôi viết thư cho anh mặc dù anh hững hờ
Thư vẫn thư gửi người mặc dù anh không tới
Anh chẳng lần hồi âm tôi viết hoài lặng câm
Vẫn không là thư cuối
Sa nguồn trong giấc chiêm bao cuộc vui chưa đến ngõ
Người ơi có ai ngờ làm lính hay mộng mơ
Đi bãi xa gót chân qua lối mòn
Là bước tương lai ngày sau.
Sau những ngày xông pha khói lửa
Anh chiến binh hom nay về nhà
Cuộc đời vui như hoa mới nở
Trên đê dài chân bước thênh thang
Mái lá hiền là mái lá hiền
Quê tôi nối liền sông với nước triền miên
Tình tính tang những đêm trăng sáng
Tiếng nhịp chày vang vẳng xa về cuối làng.
Hôm nay sẽ gọi tên em lần cuối
Mai đây mỗi người một lối chân trời
Tìm vào quên lãng tháng năm đầy vơi
Pháo vui rộn tiếng em thay gường hồng
Sắp xa nhau rồi có buồn nhiều không anh?
Đã mấy năm trời vui buồn ngọt bùi có nhau
Giờ đây lối xưa đón đưa người đến sau
Chúng ta hai người hai đường biển xanh góc trời