Đường Chiều Cao Nguyên

Rừng chiều ngày xanh gió ru khúc heo may
Một màu xanh lơ, khẽ vương khói lam mơ
Róc rách bên suối muôn lời, xa xa vài cánh chim trời
Đường mòn một lối về đêm tối muôn ánh trăng xuôi

Trước Mắt Chúng Ta

Biết nói sao bây giờ đời đã cách năng đôi
Có khóc thương mong chờ thì cũng mất nhau thôi
Có đến trăm ngàn nhớ chua cay chết trên môi
Vẫn hắt hiu vô bờ vì tình không còn nữa.

Em Là Mùa Xuân

Nhớ trao anh đôi má xuân hây hồng
Đã từ lâu anh khao khát chờ mong
Nhớ trao anh đôi mắt đầy ước mơ
Như màu nắng mai cho đời lên ý thơ

Màu Hoa Cúc

Tôi yêu hoa cúc như yêu người tình
Kỷ niệm ngày xưa khi mới quen nhau
Em hay mặc áo màu hoa cúc vàng
Yêu em yêu cả màu hoa cúc bay.

Nghìn Khuya

Thao thức đêm này không biết là bao
Ngơ ngác bên trời chong mấy vì sao
Còn đây em ngồi đan áo
Áo em đan thành chiến bào
Ấp yêu trong nghìn khuya sầu.

Niềm Đau Nuối Tiếc

Anh còn nhớ không anh ngày tháng bên nhau bước trên phố chiều
Em màu áo đơn sơ màu mắt nai tơ đi cạnh người yêu
Anh còn nhớ hay không đường phố Duy Tân những chiều thứ bảy
Em lòng thấy bâng khuâng lòng thấy vui vui khi chờ đợi anh