Ngâm thơ:
Anh đưa em đến vườn đào hoa tươi sắc thắm ngạt ngào đam mê
Nhưng em luống nặng tình quê nhớ thương cảnh cũ mong về với xuân
Ai có về miền thuỳ dương
Những chiều sương xuống lạnh lùng
Gửi dùm tôi với người thương
Dẫu cách xa muôn vạn trùng dương
Những đêm một mình trên nương
Gió lặng chỉ nghe nhớ thương.
Chiều đang chìm lắng giữa màn sương thu rơi đầy
Gợi bao niềm nhớ những ngày vui khi sum vầy
Giờ đây lẻ bóng giữa thành đô rung vai gầy
Đường xưa heo hút lạnh, nhớ thương ai không phai.
Đồi núi chiều nay mây vương ngợp trời
Buồn ơi tha tôi đừng mang sầu tới
Những đôi chim lạc đàn trời chiều
Có ngờ giờ đây lòng tôi nghe bao cô liêu
Đường lên non thì cao tình yêu nước nung nấu
Giọt sương hay hạt châu dòng sông in ngàn sao
Lấy trời làm màn đất rừng làm giường
Thay đèn bằng màu ánh trăng.
Chuyện kể từ làng Kong Rin đó có nàng Sao Ly u buồn
Hay thẫn thờ đưa đôi mắt nai trông về nơi bản buôn xa
Buồn biết mấy khi người yêu đấy Mà nàng không được sống bên cạnh chàng
Ơi chàng Kam Rây, trời gieo chi nỗi đau thương này cho nàng Sao Ly
Mùa hè năm nay anh sẽ đưa em rời phố chợ đôi ngày
Qua miền xa mà nghe rừng thiêng gọi lá
Tiếng nỉ tiếng non khi chiến trường nằm im thở khói
Đứa bé nhìn cha đang chờ giặc dưới giao thông hào
Bảy ngày phép thường niên đây rồi!
Hai ngày đường cộng thêm
Chín ngày đi và về
Bảy ngày vui tràn trề
Còn gì sung sướng hơn?
Anh ơi hãy vui đi trọn đường trần
Bao nhiêu chông gai, bao niềm tủi hờn
Nụ cười tin yêu trên môi, như sao ngời trong trời tối
Gió táp trùng khơi ngại gì.
Ta vỗ tay cho thật đều và ta vỗ tay cho thật đều
Để mừng ngày vui ôi, ôi ngày vui đã tới
Người ơi ngày vui đã tới trên quê hương ta